Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Ba người nhanh chóng lên xe của Dương Thần quay lại bệnh viện, Dương Thần còn gọi điện cho vú Vương để bà yên tâm. Bà Vương mừng rỡ đến phát khóc, và nói muốn đến thăm tiểu thư ngay.

Ngồi trong xe, Mạc Thiện Ny không ngừng hỏi Dương Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lâm Nhược Khê với tính cách trầm lặng, tuy với nét mặt không quan tâm lắm, nhưng rõ ràng là đang rất tò mò, không ngừng liếc nhìn Dương Thần.

Nói thật, cảm giác của cô bây giờ đối ông chồng của cô đã dần dần thay đổi từ khinh ghét, coi thường đến có vài phần thiện cảm, đặc biệt là những biểu hiện bất ngờ gần đây, đã làm cho Lâm Nhược Khê từ bé đến giờ mới là lần đầu tiên muốn đi tìm hiểu đối phương là con người như thế nào. Nhưng nếu nói là kiểu người cô ấy thích thì vẫn còn kém xa, với cái kiểu sống không có chí tiến thủ, thì càng làm cho một con người chăm chỉ như Lâm Nhược Khê coi thường.

Dương Thần không muốn phiền phức với sự tra hỏi của Mạc Thiện Ny, liền bịa ra một một lý do. Hắn chỉ nói trên đường đến đây, hắn đã gọi cho đội đặc nhiệm đồn trú ở Trung Hải, để dọa bọn tội phạm, nếu chúng không nhanh chóng chạy trốn, thì sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.Ở chỗ Lâm Khôn lừa bọn chúng rằng ở đây không có cảnh sát đặc nhiệm, nên ông ta mới là người xấu. Cuối cùng, đối phương đã nhận tiền rồi nên chọn cách rút lui, cũng chẳng thèm để ý đến ba người bọn họ.

Nói như vậy đến lừa đứa trẻ ba tuổi cũng không xong, nhưng Dương Thần vẫn cố tình làm vậy, cuối cùng Mạc Thiện Ny cũng chẳng làm gì được, ngồi trong xe thở dài, không thèm để ý đến Dương Thần.

Trên thực tế, nếu không phải nghĩ đến Dương Thần bất chấp sự an nguy của bản thân, đáp ứng yêu cầu của lũ người đó, dựa vào một mình hắn đi cứu mấy người họ, bọn họ cũng chẳng dễ dàng bỏ qua cho Dương Thần, nhất định sẽ làm cho ra nhẽ.

Lâm Nhược Khê không hỏi gì khác, đột nhiên chen ngang hỏi Dương Thần một câu:

- Vừa nãy anh dùng tiếng gì nói chuyện với người đó vậy?

- À, Tiếng Việt Nam.

Dương Thần biết cái này không thể giấu được.

Mạc Thiện Ny không kìm nổi, ném ánh mắt kì quái về phía Dương Thần:

- Anh biết tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Đức và tiếng Nhật, giờ lại biết cả tiếng Việt Nam sao?

- Có gì lạ sao? Thật ra anh còn biết cả tiếng Thái Lan nữa, hai thứ tiếng này rất giống nhau!

Dương Thần nhìn ánh mắt của Mạc Thiên Ny, hơi chút trơ trẽn hiểu nó thành sự ngưỡng mộ của cô ta, trả lời có phần đắc ý.

Lâm Nhược Khê nhúc nhích thân người, nếu chỉ nói đến ngôn ngữ, thì cái anh chàng này quả thực là một thiên tài, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng liền hỏi:


- Tại sao anh lại học tiếng Việt Nam?

Dương Thần nhếch miệng cười:

- Thích thì học được thôi!

……..

Sau khi đưa Lâm Nhược Khê về bệnh viện nằm viện xong, Dương Thần cũng không ở lại lâu, những việc còn lại giao cho Mạc Thiện Ny và vú Vương lo liệu. May mắn là không có ai báo cảnh sát, tránh được bao rắc rối.

Dương Thần vừa rời khỏi bệnh viện, liền gọi một cuộc điện thoại, điện thoại vừa kêu đã có người nghe, đầu bên kia đầy những âm thanh hỗn tạp nhưng rất quen tai.

- Ngài Dương, người mà ngài muốn bắt đã được giải về rồi, đợi ngài đến đích thân xử lý!

- Là ở Trần Công.... Ồ không, bây giở đổi tên là Trương Công Quán rồi, đúng không?

Dương Thần vừa cười vừa nói.

Trương Hổ ở đầu bên kia cười hà hà và trả lời:

- Nhờ cả vào ngài Dương và cô Sắc Vi đứng đằng sau giúp đỡ, nếu không thì Trương Hổ tôi làm gì có ngày hôm nay!

Dương Thần không khách khí nói:

- Trương Hổ giờ ta qua chỗ ngươi, trước khi ta đến, ngươi có thể bắt đầu cho thằng mọi con đấy nếm ít mùi đau khổ, nhưng nhớ rõ, không được để gã chết, còn cái khác tùy ngươi...ta cần gã, làm cho gã không thể gây phiền phức cho người khác được nữa...

- Vâng, ngài Dương, việc này ngài cứ yên tâm giao cho tôi.


Trong giọng nói của Trương Hổ lộ ra vẻ thâm độc.

Vừa dập điện thoại, Dương Thần liền chậm rãi lái xe đến Trương Công Quán, đây cũng là cách cho Trương Hổ chút ít thời gian dạy dỗ Lâm Khôn. Nếu theo ý của Dương Thần, thì lấy luôn mạng của Lâm Không. Nhưng vì đã quyết định rửa tay gác kiếm quay trở về cuộc sống đời thường, thì lấy mạng của chính bố vợ mình, có nói kiểu gì cũng không phải đạo, hơn nữa, tuy Lâm Nhược Khê đã hoàn toàn thất vọng về cha của mình, nhưng nếu cô ấy biết Dương Thần giết cha của mình, có lẽ cả đời này cô ấy sẽ khó mà tha thứ cho hắn.

Tình cảm của con người là không thể phủ nhận, giống như bản thân Dương Thần với Lâm Nhược Khê trước kia là hai người xa lạ, nhưng hiện giờ lại không thể không quan tâm đến nhau.

Dương Thần tìm một chỗ rộng rãi để đỗ xe, sau đó lững thững đi đến Trương Công Quán, phải đi đến ba mươi phút mới tới nơi, bọn gác cửa vừa nhìn thấy Dương Thần liền cúi người cung kính chào.

Dương Thần nhìn thấy từ ánh mắt của bọn họ ánh lên vài phần sợ hãi, hồi tưởng về lúc bản thân mới bắt đầu lập nhiệp, cái kí ức đó cứ như ngày hôm qua ấy.

- Ngài Dương!

Cái giọng nói khàn khàn thân thuộc của Trương Hổ từ phía cửa lớn vọng lại, Dương Thần nhìn thấy anh ta mang theo bốn, năm người vệ sĩ lực lưỡng đi về phía mình, trên mình mặc áo sơ mi màu trắng, tay đeo đồng hồ vàng, trông cái con người cộc cằn thô lỗ này cũng có vài nét của đại ca giang hồ.

- Xem ra dạo này sống thoải mái đó nhỉ!

Dương Thần nói một cách đầy bỡn cợt.

Trương Hổ mặt đỏ bừng nói:

- Hà hà, đó đều là do tài năng lãnh đạo của cô Sắc Vi, chứ người thô lỗ như tôi và đám anh em toàn là loại vai u thịt bắp, thì hiểu cái gì.

Dương Thần hỏi Trương Hổ một cách đầy nghi ngờ:

- Sắc Vi với anh có quan hệ thân thiết ghê!

Trương Hổ sửng sốt, liền mỉm cười trả lời:


- Tôi biết ngài Dương đang lo lắng cái gì, vài thằng nhãi của hội Tây Minh được cử theo dõi tôi, đều bị tôi qua mặt. Tôi với cô Sắc Vi liên lạc trao đổi với nhau rất kín kẽ. Tối qua tôi cùng với hội trưởng Tư Đồ còn uống rượu với nhau, ý của ông ấy có vẻ rất cảm ơn tôi vì đã thủ tiêu xong Trần Đức Hải.

- Ồ? Tư Đồ Minh Trạch không nghi ngờ gì chứ?

Dương Thần không tin đường đường là đại ca của các bang hội khu Tây lại ngốc nghếch đến vậy.

Trương Hổ đầy hưng phấn nói:

- Cô Sắc Vi vài ngày này đang diễn trò rất hay, người của hội Hồng Kinh và người của tôi giao đấu tranh giành địa bàn, hi sinh vài thằng, cuối cùng địa bàn bị tôi đoạt được. Thực ra địa bàn đó đều được tôi và cô Sắc Vi bàn tính sẵn, đánh nhau chỉ qua chỉ là tung hỏa mù thôi. Sau khi chấp nhận hi sinh vài thằng nhãi nhép, Tư Đồ Minh đã chính thức để tôi tham gia vào các cuộc họp của các đại ca trong hội Tây Minh.

- Ngươi không được coi thường, vẫn chưa đến lúc kết thúc, chẳng ai biết kết quả như thế nào!

Dương Thần nhận thấy sự tình không đơn giản như vậy, nên nhắc nhở vài câu.

Trương Hổ gật đầu đồng ý, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Dương Thần, anh ta lại lại thấy đầy sự tự tin từ ánh mắt ấy, kể cả Tư Đồ Minh không thực sư tin tưởng anh ta thì cũng có đáng kể gì, có người đàn ông trước mặt này, chỉ cần trong lúc nước sôi lửa bỏng, xông vào hang cọp thủ tiêu ông ta, cái kiểu này cũng chẳng khác với lúc đơn thương độc mã hạ gục Trần Đức Hải là mấy!?

Dương Thần cơ bản cũng hiểu được suy nghĩ của Trương Hổ, chỉ có điều không thèm nói, bản thân hắn tuy không sợ ra tay, nhưng nếu ra tay, sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối, hoặc không ít thì nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình lặng hiện tại không thể tiếp tục kéo dài. Đây cũng là lý do hàng ngày Dương Thần không tùy tiện ra tay là như vậy.

- Cái thằng cha Lâm Khôn ở đâu?

Dương Thần hỏi.

Trương Hổ mới nhớ đến cái ông già Lâm Khôn đáng thương đó, chỉ tay về căn nhà kho phía xa:

- Ở đằng kia, cô em tôi nghe nói đây là việc ngài Dương muốn làm, lên xung phong đi vào đó rồi!

- Em gái ngươi?

Dương Thần mới nghĩ lại cái cô gái đáng thương tối hôm đó ngây ngô nói với hắn “sao không chạy trốn”. Xem ra khi anh trai cô gái đó trở thành đại ca ở đây thì cuộc sống cũng trở lên thú vị hơn.

Trương Hổ cười một cách đầy nham hiểm nói:


- Ngài Dương có lẽ không biết, cái cô em gái tôi còn lắm trò hơn cái thằng anh nó, nó nghe thấy ngài Dương nói chỉ cần không chết người,làm cái gì cũng được, lập tức xông vào cái căn phòng đó!

Dương Thần tin lời Trương Hổ nói, vì khi bản thân nhìn thấy Trương Anh bị trói chặt trên giường chịu đủ trò hành hạ của lũ người bất nhân đó, thì tâm lý bị ảnh hưởng là điều tất nhiên, cô ấy cũng sẽ dùng những trò tra tấn biến thái ấy áp dụng vào người khác.

Trương Hổ dẫn lối cho Dương Thần đến cái căn phòng tối tăm đó, chưa bước vào, Dương Thần đã nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ căn phòng đó, tiếng là hét đó đích thị là của Lâm Khôn, nghe ra rất là đau khổ, ai oán.

Trong căn phong u ám đó không có mấy ánh sáng lọt vào, chỉ có mấy cái đèn tóc đỏ không thể chiếu sáng toàn bộ không gian rộng lớn đó.

Không khí nồng nặc mùi cháy khét, bốn bề vứt đầy đồ dùng gia đình phế thải, và vài thứ giống như rèm cửa!

Cảnh tượng hiện ra lúc Dương Thần bước vào phòng, đừng nói đến bản thân hắn, mà người đi cùng hắn Trương Hổ cũng toàn thân nổi da gà!

Chỉ nhìn thấy khoảng nền đất nhỏ toàn bộ quần áo hàng hiệu của Lâm Không bị lột bỏ, đến cái quần cũng không biết bị vứt ở phương nào, cuộc sống ăn chơi đã cho hắn ta một thân hình béo trắng, ục ịch.

Hai tay của hắn ta bị trói chặt sau phía cây cột, không thể động đậy, đôi chân bị trói chặt với nhau, chỉ có thể co lên co lên duỗi xuống

Nếu chỉ nhìn thấy cảnh này, thì mọi người sẽ không cảm thấy quá kinh ngạc, nhưng ở đằng sau lại có một chàng thanh niên gầy gò và cũng để trần toàn thân, ôm chặt lấy eo của Lâm Không, và đang thực hiện một số động tác mà nam giới không nên làm với nam giới, thở hổn hển, phát ra tiếng rên khản đặc.

Lâm Khôn cuối cùng lại bị người con trai đó hãm hiếp.

Chẳng trách ông ta không ngừng gào thét như một thằng điên, trước giờ chỉ biết trêu đùa người khác, giờ đây lại bị người khác bỡn cợt, thật là không dễ chịu gì.

Dương Thần khi còn ở nước ngoài cũng đã gặp cảnh tượng này không ít, nhưng Dương Thần chưa từng thấy đôi nào “xấu” như đôi này, mà trước mặt hắn lại “diễn” sống động như thế này.

- Ngài Dương, thế nào, chiêu này của tôi được không?

- Trương Anh, chiêu này hơi bị độc đấy!

Trương Anh e hèm đáp:

- Dám động đến ngài Dương, thế này là còn nhẹ chán, nếu không phải không được giết ông ta thì tôi còn nhiều trò độc hơn.

Dương Thần cũng không dám tiếp xúc quá nhiều với người phụ nữ “hồ ly tinh” này, đành cười trừ, nhưng đột nhiên hắn thấy, người thanh niên còn lại sao thấy quen mặt quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận