Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Nghe những lời này người thân của An gia đang muốn bỏ đi đều tái mặt. Thậm chí có người ngất đi.

- Quân đội đến rồi? Xong rồi, xong rồi! Chắc chắn là lãnh đạo cấp trên không thể nhịn được nữa muốn hạ thủ An gia chúng ta.

Có người hét lên.

- Lão già chết tiệt kia, tự nhiên chạy làm gì, hại chúng ta bị liên lụy?!

Mấy người này hiển nhiên không biết. Khi An Tâm về nước suýt nữa bị người của bộ Quốc phòng đưa đi. Bọn họ có suy nghĩ rất kỳ lạ, chỉ cần An Tâm giao cổ phần, sẽ không việc gì. Khi chính quyền không hài lòng quả thực là hão huyền.

Mọi người đều ồn ào, ai cũng hoảng sợ. Cửa chính bên ngoài đã mở, mười mấy tên lính súng vác vai, đạn lên nòng xếp hai hàng thẳng tắp hai bên. Nghiễm nhiên là có lãnh đạo quân đội muốn đến.

Một ngôi nhà to như vậy lập tức bị súng ống làm cho không khí lạnh bao trùm. Không khí xơ xác tiêu điều làm đám người hầu đều chạy xa không dám nhìn.

Vẻ mặt Dương Thần không hề thay đổi. Quân khu Giang Nam? Đại khái hắn cũng biết ai đến đây. Tuy rằng không có gì, nhưng cũng hơi bực dọc.

Dù sao tiếp xúc với Quách Tuyết Hoa nên An Tâm có hiểu biết một chút về bối cảnh của Dương Thần. Lúc này thấy Dương Thần mất tự nhiên lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Lo lắng nép mình bên cạnh Dương Thần, cũng rất rối rắm. Nếu quả thật nhân vật kia đến đây, cô không biết phải đối mặt như thế nào. Vừa không tiện thất lễ vừa không thể để người yêu không vui.

Một lát sau, một người đàn ông cao to mặc quân phục màu xanh lục với hai cận vệ đi oai vệ bước vào cửa lớn.

Ánh mắt Dương Phá Quân nhìn có chút tức giận. Như có một chùm mây đen bao phủ, làm cho người ta không biết khi nào sẽ mưa to tầm tã.

Vừa ngẩng đầu, Dương Phá Quân đã đụng ngay ánh mắt của Dương Thần. Hai người đều không lên tiếng nói chuyện, nhưng đều hiểu ý tứ trong mắt nhau. Cũng không phải chỉ đơn giản là ác cảm.

Thật ra lần này đến An gia làm nhiệm vụ bắt người, không cần phải một tư lệnh quân khu như Dương Phá quân tự mình xuất thân. Dù sao An gia chỉ là một gia tộc kinh doanh, cho dù là có tiền cũng là thường dân thôi.

Nhưng, không ai ở bộ Quốc phòng không phẫn nộ là người được cử đi bắt đại tiểu thư An Tâm đều bị một người đàn ông đánh cho tan tác, lấy mất nửa mạng!

Bộ Quốc phòng sau khi phát hiện tình hình, theo dõi qua video và điều tra sâu đã tập trung vào thân phận của Dương Thần.

Qua phân tích tư liệu mà Cục An ninh quốc gia cung cấp, lãnh đạo Bộ Quốc phòng mới giật mình, không ngờ là trước đó nhà họ Dương đã thông báo hắn là trưởng tôn. Ngoài ra Cục An ninh quốc gia có lưu giữ một phần tư liệu về bối cảnh của Dương Thần, dặn ngàn vạn lần không nên dùng động tác mạnh, phải nghĩ cách đàm phán. Nói cách khác đừng để mất cả chì lẫn chài.


Bởi vậy, bộ Quốc phòng không ai dám nhận nhiệm vụ bắt người này. Dù sao làm không tốt sẽ đắc tội với nhà họ Dương, lại không hoàn thành nhiệm vụ.

Cuối cùng lãnh đạo cấp cao vội vàng quyết định, mời Tư lệnh quân khu Trung Hải Dương Phá Quân ra mặt. Dù sao, cùng là người nhà họ Dương, lại có quan hệ cha con. Về công về tư Dương Phá Quân đều không thể trốn tránh.

Về phần giữa Dương Phá Quân và Dương Thần rốt cuộc có quan hệ như thế nào. Họ cũng không muốn nói tiếp. Bắt An Tâm đã có ảnh hưởng quá lớn đến quan hệ giữa hai nước. Dù sao chuyện này cũng không công khai ra ngoài.

Nhưng, nếu vì bị Dương Thần ngăn cản, để cho quân bán nước hành động. Thì lãnh đạo cấp cao của quân đội cũng chính là yên lặng chịu thua nước Mỹ, thua không dậy nổi.

Chính vì bầu không khí như vậy, Dương Phá Quân đột nhiên tuân lệnh, cũng không từ chối, nhanh chóng đưa lính đi.

- Nghe lệnh! Đưa tất cả già trẻ nam nữ ở đây đi, không chừa một ai.

Dương Phá Quân nói to rõ ràng.

Các tướng sĩ đồng thanh đáp vâng vang rầm. Nhanh chóng tỏa ra bốn phía, đem tất cả người hầu, quản gia… bắt lại.

Tất cả người thân của An gia đều hồn bay phách lạc, thấy binh lính xông lên, bọn họ không phải hét to thì đều là những người phụ nữ khóc lóc cầu xin.

Nhưng vẫn chưa đến bắt được An Tâm. Khi hai gã binh lính đến gần Dương Thần và An Tâm, chưa đến gần hơn một mét đã bị một lực làm văng ra ngoài.

Hai gã binh lính bị đẩy ngã lăn ra đất. Dương Phá Quân đứng cách đó không xa cau mày:

- Hôm nay tôi đến đây là chấp hành nhiệm vụ. Bắt người liên kết với bọn phản động, không phải có ân oán cá nhân gì với cậu, cậu không cần làm quá phận sự của mình.

Dương Thần vòng tay qua eo An Tâm, trấn an cô, nói chậm rãi:

- Tôi với ông cũng không có ân oán cá nhân gì, tôi chỉ muốn nói, người phạm sai lầm sao có thể thoải mái. Còn chuyện ông muốn bắt người của An gia, tôi không sao cả. Nhưng An Tâm là người phụ nữ của tôi, ông không được động vào một sợi tóc của cô ấy.

Dương Phá Quân hừ lạnh một tiếng.


- Rõ ràng là người có vợ, nửa đêm lại ở nhà của người đàn bà khác không biết xấu hổ sao. Thật là nực cười.

- Nực cười hay không, tùy ông nói. Tôi cũng không phải là lãnh đạo gì, chỉ là người vô lại như vậy, là người không biết xấu hổ. Ông có gì để nói tôi. Tôi chỉ biết là người của tôi tôi sẽ trân trọng không để cho cô ấy chịu oan ức. Còn chuyện của nhà tôi cũng không đến phiên ông nói lung tung. Ít nhất bà xã tôi còn chịu ở chung nhà với tôi, so với một số người vợ con cũng không muốn nhìn mặt thì hơn nhiều lắm.

Dương Thần khinh thường nói.

Những lời này người ngoài nghe không hiểu. An Tâm dựa sát vào Dương Thần nghe cũng hiểu được phân nửa.

An Tâm cảm thấy những lời này quá dễ dàng khiêu khích mâu thuẫn không khỏi nhìn Dương Thần lo lắng. Lại quay sang nhìn Dương Phá Quân, trong lòng tuy cảm động vì Dương Thần che chở mình, nhưng cũng cảm thấy áy náy.

Dương Phá Quân quả nhiên sầm mặt:

- Không cần khiêu chiến, tôi nhẫn nại vì điều quan trọng. Tôi làm việc vì đất nước. Muốn không theo tôi làm đúng, cuối cùng chịu thiệt chỉ là cậu.

- Vậy để xem cuối cùng ai chịu thiệt.

Dương Thần cười đầy thâm ý, lấy điện thoại cầm tay ra bấm một dãy số.

Dương Phá Quân nhíu mày. Ông ta không hiểu Dương Thần muốn làm gì, nhưng hoàn toàn không để ý đến thái độ của ông ta, làm cho lần nào gặp mặt, ông ta cũng tức giận.

Nhưng ông ta lại biết súng ống đạn dược không có tác dụng gì với người thanh niên này. Ngoài ra trong nhà Dương Công Minh nói thật, ông ta cũng không biết giải quyết bế tắc giữa hai người như thế nào. Có đôi khi Dương Phá Quân cũng muốn con trai Dương Liệt của mình có được bản lĩnh như vậy thật tốt biết bao.

Vì sao là đứa con cả không nên xuất hiện này. Hắn xuất hiện, không chỉ khiến cho giấc mộng tiến vào bộ Chính trị của ông tan biến còn làm cho vị trí chủ trì nhà họ Dương cũng không đạt được, nhảy thẳng qua ông ta đến đời hắn.

Ông ta không cam lòng, phấn đấu hơn mười năm, mắt đã nhìn thấy thành công về quyền lực, lại bị một đứa con vì tình thế ép buộc mà năm đó vứt bỏ lại mất đi.

Ông ta càng oán giận, vì sao vợ con và cha đều không hiểu ông ta. Chẳng lẽ chỉ có cháu trai mới là ruột thịt. Con trai như hắn không phải là ruột thịt ư? Vì sao vợ ông vì thằng nhóc này, còn muốn bỏ ông ta đi?


Sự phẫn nộ và oán hận khiến cho Dương Phá Quân căn bản không thể nhận người thanh niên trẻ tuổi phi thường trước mắt là con mình.

Đang lúc Dương Phá Quân không có cách nào, Dương Thần đã gọi được điện thoại.

- Molins, giúp tôi chuyển điện thoại đến bộ Quốc phòng, tôi có việc muốn nói với họ.

Dương Thần gọi điện thoại là cho Molins của Hải Ưng.

Molins hiển nhiên là ngạc nhiên, nhưng cũng không dám hỏi nhiều. Liên hệ đến bộ Quốc phòng, cũng không khó. Dù sao không phải là qua hệ thống phòng ngự, chỉ là điện thoại thôi, cũng không phải đóng kín với bên ngoài.

- Xin đợi một lát…

Sau khi cúp điện thoại, không đầy một phút đồng hồ sau, di động Dương Thần reo vang. Hiển nhiên là bộ Quốc phòng nhận được thông báo của Molins đã gọi điện thoại đến.

Dương Phá Quân thấy Dương Thần không ngờ liên hệ đến bộ Quốc phòng. Càng không hiểu hắn muốn làm gì, nhất thời trong nhà đều yên ắng.

- Tôi là bộ tổng tham mưu của bộ Quốc phòng, có thể gọi tôi là tướng quân Lư. Là cậu cho người liên hệ với chúng tôi?

Đầu kia điện thoại truyền đến một giọng người đàn ông.

Dương Thần cũng không nói nhiều:

- Tôi muốn giao dịch với các ông.

- Giao dich?

Tướng quân Lư nghi ngờ hỏi.

- Không tồi, các ông hiện giờ muốn bắt người của An gia, đơn giản là muốn tìm ra An Tại Hoán. Nhưng tôi nói cho các anh biết, cách này không có tác dụng. Nếu ông ta đã chạy, đương nhiên sẽ không quan tâm đến người thân của ông ta. Còn về người của An gia, bọn họ cũng không biết là ông ta có giao dịch với nước khác. Càng không biết ông ta ở đâu.

Dương Thần phân tích.

Tướng quân Lư trầm ngâm một hồi:

- Tiếp tục nói đi.


- Đơn giản là các ông hãy làm cách khác, thông báo cho nước Mỹ biết. Bộ Quốc phòng Hoa Hạ cũng không ngu ngốc, có thể bàn bạc với nhau. Chứ cứ như vậy sẽ mất công, mất thời gian, không bằng tôi giúp các ông bắt ông ta. Sau đó, các ông đừng bắt những người vô tội của An gia này nữa. Thế có được không?

Dương Thần nói.

Tướng quân Lư đã nghiên cứu tư liệu về Dương Thần. Đương nhiên biết Dương Thần nói như vậy không phải là ăn nói bừa bãi. Tùy rằng cảm thấy không thể tin nổi nhưng nghe Dương Thần vẫn nói:

- Tôi nghĩ ông đã hiểu lầm, tôi cũng không phải là người có tình yêu nước cao cả như vậy.

Dương Thần khẽ cười.

- Tôi từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, đất nước, dân tộc đối với tôi mà nói cũng không có ảnh hưởng nhiều. Sở dĩ tôi đi bắt ông ta vì để trao đổi với các ông. Những việc ông ta làm khiến cho rất nhiều người liên lụy. Quan trọng hơn là, con gái ông ta là người phụ nữ của tôi. Ông ta làm cho cô ấy hiện giờ rất khổ sở. Tôi không thể để ông ta sống thoải mái.

Tướng quân Lư cũng không biết vẻ mặt như thế nào, trầm ngâm một lát mới nói:

- Dù thế nào, cậu tự nguyên ra tay, tôi tạm thời tin tưởng cậu. Nhưng ít nhất phải hạn chế trong một khoảng thời gian, chúng tôi không có nhiều thời gian.

- Rạng sáng mai.

Dương Thần nhanh chóng đáp.

Tướng quân Lư nghi ngờ nói:

- Cậu… cậu lặp lại lần nữa.

- Tôi nói, trước rạng sáng ngày mai. Tôi sẽ đem ông ta đến Trung Hải giao cho bộ quốc phòng. Tôi hứa.

Dương Thần nói.

Tướng quân Lư hiển nhiên là hơi ngạc nhiên, do dự một chút, có phải là thằng nhóc này lừa mình không. Trước rạng sáng, đó không phải là chỉ còn ba tiếng nữa sao? Nếu anh ta đã lên máy bay thì có thể bay đến Châu Úc rồi. Nhưng có lẽ điều này là không thể, hắn không có lý do lừa mình.

Dù sao cũng là mấy tiếng. Tướng quân Lư cắn răng nói một câu:

- Tốt, tôi đồng ý với cậu. Để tư lệnh Dương giám sát, người bắt xong cậu cũng giao cho ông ta. Nếu bắt được ông ta về nước, mọi việc sẽ xong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận