Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Rất nhiều người luôn tỏ ra thần bí. Thần bí như vậy thật ra lại có sức hút lớn đối với thế giới thật.

Người xưa nói “Diệp công thích rồng”. Nhưng khi rồng thật sự xuất hiện sẽ làm người ta sợ chết chạy mất.

Đêm nay, đối với những người phụ nữ này mà nói, nhất định không thể ngủ.

Khi bóng tối buông xuống biệt thự, ngọn đèn cứ sáng mãi cho đến gần sáng. Đến lúc đó mấy cô gái mới lên xe về nhà. Nghe Dương Thần nói những truyện như trong thần thoại, nếu không rõ là mình đang tỉnh có lẽ tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Việc tu luyện thì không nói, vì Dương Thần đã nhiều lần thể hiện năng lực siêu nhân rồi. Nhưng đến nhân bản vô tính Dương Thần cũng nói đến, còn được miêu tả là tiêu diệt cả hạm đội thì làm sao những người phụ nữ này có thể tin được.

Cũng may là Dương Thần đã cho mỗi người một ám hiệu riêng. Lại khẳng định rằng có rất nhiều người bảo vệ bí mật họ mới yên tâm một chút.

Chẳng qua mấy người Đường Đường, Trinh Tú, cùng Quách Tuyết Hoa, vú Vương, Mã Quế Phương chưa chuẩn bị tâm lý nên đều ngẩn người.

Tuy nhiên, Đường Đường và Trinh Tú đều chờ đợi, cầu xin Dương Thần dạy các cô tu hành.

Dương Thần cũng không ngại, nghĩ về sau có thể cho nhiều người tu luyện. Dù sao nhập môn và thành công là hai chuyện khác nhau.

Chỉ là mấy người phụ nữ đều giống nhau. Phải kiên trì rèn luyện, sau đó tu hành phải kiên nhẫn và có ngộ tính mới được.

Còn Quách Tuyết Hoa, vú Vương và mã Quế Phương và mấy người lớn tuổi không cần họ nói, Dương Thần cũng định dạy họ. Chỉ có điều họ đã khá lớn tuổi, chỉ sợ không thể tu hành, hoặc tốc độ cũng chậm đi, có lẽ chỉ có tác dụng bảo vệ và giữ gìn cơ thể thôi.

Người khiến Dương Thần chú ý nhất trong “hội nghị gia đình” này là Lâm Nhược Khê.

Mấy ngày nay, Lâm Nhược Khê đã có vẻ mềm mỏng hơn đối với hắn. Tuy hắn có xuất hiện cùng người phụ nữ khác cũng không làm mặt giận, cũng không chiến tranh lạnh với hắn nữa.


Ngoài Thái Ngưng, mấy cô khác là lần đầu tiên gặp mặt. Không có xung đột gì, không nói gì, đều khá thân thiết với nhau. Tuy rằng trong lòng đều có tính toán, nhưng Dương Thần rất hài lòng.

Bốn ngày sau là Hạ Chí, 22 tháng 6.

Hai phân đội của Hải Ưng đã đến Trung Hải hai ngày trước, sau khi sắp xếp đội ngũ xong, thống nhất chỉ huy, toàn bộ là bảo vệ những người phụ nữ và người nhà của Dương Thần.

Bởi vì lần này đã thông đường bên quân đội Hoa Hạ. Các thiết bị tiên tiến cũng được mang đến nhiều hơn. Dương Thần cấp cho mỗi cô một thiết bị cảnh báo tiên tiến, có thể mang theo người rất tiện. Khi gặp nguy hiểm trong giây lát hắn sẽ biết vị trí. Đồng thời trên người hắn cũng có thiết bị theo dõi, để khi tiểu đội Hải Ưng phát hiện thì có thể nhận ra.

Nhưng điều làm cho Dương Thần buồn bực chính là đã chuẩn bị hết như vậy mà người giả mạo hắn vẫn chưa lộ diện. Cơn tức cũng chưa có chỗ giải phóng. Cuối cùng đành dùng cả đêm để chạy qua chạy lại chỗ Đường Uyển, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny. Trong khi đó còn chạy qua chỗ Lâm Nhược Khê gõ cửa vu vơ một lần, tránh hôm sau lại chiến tranh lạnh.

Buổi sáng sớm mùa hè hôm sau, ở Tây Giao biệt viện bên trái đỉnh núi, giữa rừng cây tươi tốt.

Đường cũng chưa được làm, chỉ có một lối đi nhỏ đầy cỏ dại. Đó cũng chỉ là lối mòn mà trước đây công nhân đến đây lập tháp sắp đi tạo thành.

Ngay trên đỉnh núi, hai ngày trước bỗng nhiên có một lực lượng không biết từ đâu đến, vạt đi một khối đất ước chừng hơn trăm mét vuông, đỉnh núi giống như bị đào đi một khối lớn.

Mà giữa đỉnh núi, một khối gỗ đã được sơ chế ngay ngắn bóng loáng.

Mà Sắc Vi áo trắng, quần đỏ đang ngồi xếp bằng ở đó. Hai mắt nhắm nghiền, mặc cho gió núi thổi tung mái tóc, cơ thể cô vẫn không hề thay đổi.

Đã nhiều ngày, Dương Thần truyền phương pháp tu luyện cho Sắc Vi và Thái Nghiên vì cơ thể hai người có tố chất.

Sắc Vi bền lòng và khắc khổ. Mỗi ngày cô đều luyện tập rất đúng giờ, sau đó chạy lên núi. Dựa vào phương pháp tu luyện nội công chưa bao giờ biết đến mà Dương Thần dạy để tu luyện.

Mới đầu Sắc Vi còn hơi lo lắng, không biết ngộ tính của mình như thế nào. Nhưng tiến độ cũng rất khả quan.


Lần đầu tiên có Dương Thần hướng dẫn các vận công, Sắc Vi đã cảm nhận được “khí cảm”. Cũng chính là lần đầu tiên tu luyện có thể bước vào cánh cửa này.

Điều này làm cho Dương Thần cũng có niềm vui bất ngờ ngay lúc đó. Bởi vì khí cảm là do con người cố gắng sẽ có được. Nhưng lần đầu tiền có thể cảm nhận được có thể thấy là tính ngộ rất tốt trong còn đường tu hành.

Được ủng hộ, Sắc Vi chăm chỉ hẳn lên. Tuy rằng mới luyện ba ngày nhưng Sắc Vi đã cảm nhận rõ ràng được cơ thể mình tràn đầy sinh lực. Hai ngày trước chạy bộ lên núi còn thở hổn hển, nhưng hôm nay đi lên căn bản là không sao cả.

Dương Thần đã đọc hết cuốn “Vạn Quyển lầu” kinh điển, lại thông qua “vãng niệm diễn sinh kinh” của mình. Đã nghiên cứu ra phương pháp tu luyện riêng, tuyệt đối không thể so sánh với nội công tầm thường.

Bởi vì người sáng lập các môn phái đa phần cũng là Tiên Thiên cảnh giới. Có thể duy trì cũng giới hạn trong Tiên Thiên cảnh giới. Dương Thần thì hoàn toàn khác. Môn pháp tu luyện căn bản không lấy Tiên Thiên cảnh giới làm chính, tất nhiên cũng có thời gian thần tốc.

Trên bầu trời vẫn không lộ một chút ánh nắng mặt trời. Thời tiết mùa hè vẫn luôn thay đổi.

Chỉ chốc lát sau, mây đen đột ngột kéo đến, gió quay cuồng, sấm chớp bắt đầu hiện ra.

Sắc Vi đành mở mắt ra, thở than một tiếng, nhìn mây giông sắp đến biết mình cũng chỉ có thể xuống núi. Ban đầu định tu luyện thêm một giờ.

Dựa theo cách Dương Thần nói, thời gian tu luyện không cần nhiều. Chú ý đến chất lượng. Chọn những nơi như đỉnh núi, rừng cây, những nơi có không khí trong lành. Bởi vì thành phố không khí quá ô nhiễm. Hơn nữa, trên đỉnh núi tránh được ồn ào, dễ dành tu luyện.

Nhưng Sắc Vi vừa định đứng dậy, có một tiếng gọi cô vang lên.

- Đừng đứng lên, tiếp tục luyện đi.

Sắc Vi quay đầu lại kinh ngạc thấy Dương Thần đã đứng phía sau mình từ lúc nào.


- Ông xã, sao anh lại đến đây?

Sắc Vi bất ngờ, không nghĩ đến gì, hỏi.

- Đối diện mấy giây thì tốt?

- Mười giây.

Lúc này Sắc Vi mới nhẹ nhàng thở ra:

- Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng người xấu nhân bản vô tính đến đây. Sao sáng sớm anh đã xuất quỷ nhập thần như thế?

Dương Thần cười nói:

- Cho dù là tên kia muốn tới, cũng phải buổi tối khi em đã ngủ mới xuất hiện. Sao có thể đến xem em tu luyện sáng sớm thế này.

- Ông xã, anh đến từ lúc nào?

Sắc Vi tò mò hỏi.

Dương Thần gật gật đầu:

- Thật ra hai ngày trước anh cũng đến xem em tu luyện. Dù sao cũng là khởi đầu, anh khá lo lắng. Tuy nhiên, vì không muốn quấy rầy em tu luyện nên không gọi em. Sắc Vi, em đừng đi, cứ tiếp tục tu luyện đi.

Sắc Vi hơi chần chừ:

- Nhưng trời sắp mưa giông rồi.


- Chính là muốn có mưa rào sấm chớp.

Dương Thần giải thích:

- Sấm chớp là quy luật của thiên nhiên, nếu dùng hết sức hấp thu mưa và điện chớp thì em sẽ có cơ hội tiến đến trình tự cao. Phương pháp luyện công mà anh truyền cho em rất khác những cách luyện công khác. Những cách luyện công khác cơ bản là chiếm lấy trời đất, còn của anh là dung nạp trời đất. Nói một cách đơn giản thì muốn thật sự đạt được trình độ cao vẫn phải dựa vào cơ duyên và ngộ tính.

Phương pháp tu luyện không giống nhau, người thường mới có thể coi luyện khí là hạng nhất. Thật ra căn bản vẫn là nâng cao cảnh giới. Khi cảnh giới được nâng câo rồi, những thứ khác chỉ là trong băng đạn có đạn không thôi. Chỉ luyện khí, không thể đạt đến Tiên Thiên cảnh giới. Chỉ có khi ngộ mới có cơ hội bước vào cảnh giới hóa thần với anh. Việc này anh không giúp được em. Nhưng những hiện tượng tự nhiên, đều có thể trở thành tác động để em tăng cảnh giới của mình.

Dương Thần nhớ rất rõ khi mình bước vào cảnh giới hóa thần là sau một đêm dầm mưa, đến sáng nhìn thấy tổ kiến, mới ngộ ra điều mình nói. Tuy không thể trông mong Sắc Vi cũng có cơ duyên giống mình nhưng ngộ được ít nhiều cũng tốt.

Sắc Vi hiểu ra gật đầu, bắt đầu kiên nhẫn ngồi xuống, nhắm mắt lại, đợi giông bão đến.

Dương Thần cũng không đi, muốn nhìn quá trình tu luyện của Sắc Vi để tích lũy một chút kinh nghiệm, hoàn thiện phương pháp tu luyện của mình.

Chỉ một lát, sau một tiếng sấm đinh tai, trời bắt đầu mưa.

Trời mưa tầm tã, tối đen, gió núi gào thét, giật gãy những cành cây.

Sắc Vi ngồi trong mưa, mặc cho mưa ngấm ướt quần áo của cô. Tóc ướt dính chặt mạng sườn. Mới đầu hơi nhíu màu, sau đó dường như tiến vào trạng thái, mày giãn ra.

Trời đất u ám, trên đỉnh núi một người phụ nữ đang ngồi giữa mênh mông đất trời.

Dần dần, Sắc Vi vận công quên hết mọi thứ quanh mình. Nhưng lại thấy rất rõ thời gian.

Giống như trước mắt nhìn thấy từng giọt mưa chạm vào làn da.

Thời gian cứ thế trôi đi, nước mưa tạt vào dường như rửa sạch hết mọi thứ. Không khí cũng trong lành hơn. Nửa tiếng sau, tiếng sấm cũng im dầm, gió cũng nhẹ bớt đi.

Sắc Vi vẫn không hề để ý đến những việc này. Tiếng chim hót sau cơn mưa vang lên Sắc Vi mới từ từ mở mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận