Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Đợi Trinh Tú hoàn thành xong công việc, đúng lúc đấy ông chủ uống say tới mức mặt đỏ bừng bừng cũng về, là một người đàn ông râu ria rậm rạp, cũng coi như là hào phóng, đưa cho Trinh Tú hai đồng hai mươi tệ, coi như là tiền công làm nửa buổi, rồi sau đó bảo Trinh Tú đi về.

Dương Thần nhìn vẻ mặt khó lường của người đàn ông râu ria rậm rạp đó, rất muốn xông lên cho một quyền, nhưng nghĩ đến những lời Trinh Tú vừa phê bình mình, nên cũng đành nhẫn nhịn.

Quả thật, mình không thể đối xử với những người bình thường như đối xử với cao thủ được, người bình thường có cách sống của người bình thường, nên nhịn thì phải nhẫn nhịn, không thì mình cũng chẳng khác bọn ác ôn là mấy.

Con người mình lúc vừa mới về nước, kỳ thực cũng rất biết kiềm chế, nhưng sau đó có nhiều chuyện xảy ra, có rất nhiều chuyện khiến mình bị ép đến thổ huyết, xem ra mình cũng phải chỉnh đốn lại bản thân thôi.

Theo lý mà nói, tu vi của mình, hẳn phải là có cốt thần tiên gì đó, hay siêu phàm thoát tục gì đó mới đúng, nhưng sao trong lòng lại có bao nhiêu chuyện lẫn lộn phức tạp như vậy chứ?

Cho dù Dương Thần có đọc hàng vạn cuốn sách, thì cũng không thể hiểu được, rốt cuộc là mình đang tu cái gì?

“ Hướng niệm dẫn xuất kinh” hướng dẫn người ta hoàn cảnh tu hành, đương nhiên là có khác biệt rất lớn với kiểu tu hành bình thường.

Đi cạnh Trinh Tú trên bờ biển tĩnh lặng, lên xe rồi, hai người cũng không nói được với nhau mấy câu.

Dương Thần còn đang nghĩ xem dùng cách nào để xin lỗi Lâm Nhược Khê, còn Trinh Tú thì không nỡ phá hỏng bầu không khí này.

Trinh Tú nhìn thấy Dương Thần đổi xe, cũng không hỏi nhiều, cô gái nhỏ này cho rằng Dương Thần tùy tiện lấy từ chỗ Lâm Nhược Khê một chiếc xe khác, dù gì thì Lâm Nhược Khê cũng có rất nhiều xe mà.

Trên đường về nhà, xe cộ cũng dần ít đi, bầu không khí trong xe có chút nặng nề.

Trong đầu Dương Thần có chút bực bội, nhìn thấy Trinh Tú không nói lời nào, rất muốn hỏi ý kiến của Trinh Tú.

Nhưng vừa đúng lúc định mở miệng, thì lại nghe thấy một âm thanh kỳ quái...

- ọc ọc

Trinh Tú sờ bụng, chớp mắt khuôn mặt đã đỏ bừng.

Dương Thần ngạc nhiên nói:

- Trinh Tú em vẫn chưa ăn cơm à?

Trinh Tú xấu hổ gật gật đầu, thẹn thùng nói:

- vừa rồi khách đông quá, không có thời gian ăn cơm...

Dương Thần chau mày,

- muốn ăn cái gì? Dương đại ca mời em, coi như là học phí em giảng đạo cho anh nghe.

Trinh Tú lườm hắn một cái,

- anh nói lung tung cái gì đấy, cái gì mà học phí với không phải học phí cơ chứ...

- Được rồi, đây không phải là điểm quan trọng, nói, muốn ăn gì?

Dương Thần cười nói.


Trinh Tú mấp máy môi, nói:

- ở bên phải đường, có một siêu thị mở tới tận đêm, ở đấy có bán mỳ và cơm cuộn Hàn Quốc, chúng ta vào đó ăn đi.

- Cái gì? Mỳ? Cơm cuộn?

Dương Thần há miệng ngạc nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trinh Tú, cũng chỉ đành chiều theo ý cô.

Không thể không nhắc đến, mấy cái huyết thống này nọ, tuyệt đối là rất có ảnh hưởng, ít nhất thì Trinh Tú sinh ra ở Trung Quốc, nhưng lại rất thích đồ ăn Hàn Quốc.

Một khi đã định ăn luôn ở siêu thị, thì Dương Thần cũng đi cùng với Trinh Tú để chọn luôn loại mỳ thích hợp, Trinh Tú thích ăn mỳ chua cay, rồi lại mua thêm một hộp cơm cuộn.

Sau khi hai người lấy nước nóng từ chỗ người chủ xong, liền ngồi ở chiếc bàn bên ngoài siêu thị, đợi mỳ chín thì ăn.

Đường phố về đêm vô cùng yên tĩnh, cảm giác ngồi chờ một bát mỳ chín có vẻ gì đó hơi ngốc nghếch, nhưng Trinh Tú lại cảm thấy rất hưng phấn, cứ như thể đây là chuyện gì đó vô cùng hạnh phúc vậy.

Trong lúc chờ đợi, Dương Thần không kìm được hỏi:

- Trinh Tú, em nói xem anh nên giải thích với Nhược Khê như thế nào, thì cô ấy mới tha thứ cho anh.

Cô gái nhỏ liếm môi, hiển nhiên là đói đến không chịu được nữa rồi, nghe đến vấn đề này, nhíu mày nói:

- Giải thích, làm sao mà phải giải thích?

- Không giải thích? Lẽ nào cứ mặc kệ như vậy không để ý đến?

Trinh Tú bất đắc dĩ nói:

- Ý của em là, giải thích cũng không có ích gì đâu, Dương đại ca, anh tưởng rằng chị Nhược Khê muốn nghe anh giải thích sao, nghe một loạt lý do sao?

Dương Thần bực bội,

- Thế muốn nghe cái gì?

Trinh Tú tỏ vẻ “anh đã vô phương cứu chữa rồi”,thở dài:

- Bây giờ chị Nhược Khê đang tức giận, anh giảng giải đạo lý với chị ấy, giải thích lý do với chị ấy, chính là muốn nói với chị ấy rằng, anh không hề sai, chị ấy không nên tức giận làm gì, giống như là chị ấy đang cố tình gây sự vậy, anh phải xin lỗi vô điều kiện, toàn tâm toàn ý mà xin lỗi, xin chị ấy tha thứ, thì chị ấy mới hạ hỏa được.

Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, do dự nói:

- Muốn anh đi cầu xin cô ấy?

- Vốn dĩ là do anh đã xử lý không tốt, có gì to tát đâu, đại trượng phu không thể có co có dãn sao?

Trinh Tú nói:

- Lúc con gái tức giận, thì không muốn nghe bất cứ giải thích gì của đàn ông các anh, mấy thứ lý tính này nọ, đều vô dụng thôi, mà đây cũng chẳng phải là cuộc họp trong công ty, ai quan tâm đến anh đâu cơ chứ!

- Điều em muốn là phải đến tận công ty, quỳ xuống xin lỗi, cầu xin sự tha thứ, đến khi chị Nhược Khê xin lỗi mới thôi! Nếu như có mắng chửi, thì anh phải ngoan ngoãn mà nghe, tốt nhất là tự mình mắng chửi mình, ác liệt hơn, thì tự mắng chửi mình cho không ngóc đầu lên được ý, nếu như đánh anh, thì anh phải ngoan ngoãn mà chịu đòn, dù gì cũng không phải là ra tay thật mà, thương cho roi cho vọt mà. Nếu như bảo anh cút đi, thì anh cứ mặt dày mà ở lại, có phải ôm đùi chị đấy thì cũng không được rời đi, đừng lo người khác nghĩ gì, vợ là của anh, anh để ý đến chuyện người khác nghĩ gì để làm gì, đúng không?


Dương Thần nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi:

- Trinh Tú, sao em lại nghĩ ra mấy thứ này, ai dạy em vậy?

Trinh Tú trợn đôi mắt trắng dã,

- Dương đại ca, em thực sự cảm thấy anh đúng là loại đầu óc ngu xi tứ chi phát triển, xem mấy phim thần tượng Đài Loan, xem mấy bộ phim ngôn tình của Hàn Quốc, đến trẻ con còn biết nên làm như thế nào, có nhân vật nam chính nào lúc bắt đầu không cho rằng mình là đại trượng phu, đến sau này chỉ có thể giả vờ là trẻ con, cuối cùng mới có thể theo đuổi được nhân vật nữ chính? Vốn dĩ là như thế mà, cho dù anh có mạnh thế nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ mạnh khi đứng trước mặt người khác thôi, đối với vợ của anh thì anh còn mạnh với mẽ cái gì nữa?

Dương Thần lúng túng gật đầu, xem ra mình đã không theo kịp thời đại nữa rồi, không đến mức như vậy chứ nhỉ, mình mới hai mươi lăm tuổi thôi mà!

Tuy nhiên trò này khẩu vị cũng nặng đây, mình là một người hay “xấu hổ”, làm sao mà có thể làm được chứ, xoa gáy, cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Một lúc sau, bát mì cũng đã chín, Trinh Tú mở hộp cơm cuộn, đếm đếm, nói:

- Dương đại ca, trong này có năm miếng, chúng ta mỗi người hai miếng, còn thừa một miếng thì ai ăn?

Dương Thần thuận miệng nói:

- Em ăn đi, chuyện này có gì mà phải hỏi chứ.

- Sao lại có thể tùy tiện như vậy chứ, giống như là em bắt anh nhường vậy, lúc nào anh cũng nói là chúng ta ngang hàng với nhau mà, dựa vào cái gì mà anh phải nhường em chứ?

Trinh Tú bất mãn, bĩu môi nói.

Dương Thần cười khổ,

- Được rồi, nếu như em muốn so đo, vậy thì anh ăn là được rồi chứ gì.

- Như vậy cũng không được!

Trinh Tú lắc đầu, nghĩ nghĩ, nói:

- Chúng ta oẳn tù tỳ, ai thắng người đó ăn.

Dương Thần khóc không ra nước mắt,

- Chỉ vì một miếng cơm cuộn, mà anh lại phải chơi trò trẻ con này với em sao?

- Anh sợ thua sao?

Trinh Tú nói khích tướng.

Cả buổi tối hôm nay Dương Thần đã bị cô gái này quở trách thành cái loại “ đầu óc ngu xi tứ chi phát triển rồi”, lại bị khích tướng như vậy, nên biết là chuyện này vô cùng ngốc nghếch nhưng mà vẫn phải làm.

- Chơi thì chơi, nhưng ai thắng rồi còn được búng vào trán đối phương một cái a!

Dương Thần nói.


Trinh Tú đập bàn,

- Được a! Anh không biết hồi em ở cô nhi viện được mệnh danh là “ búng trán đại vương” sao!?

Dương Thần xắn tay áo sơ mi lên:

- Đừng nhiều lời, bắt đầu!

Nếu như người đi đường nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ cho rằng bọn họ là hai kẻ ngốc nghếch, nhưng thực sự bọn họ đang rất nghiêm túc.

- Đá kéo vải!

Dương Thần ra đá, Trinh Tú ra kéo.

Trinh Tú nhất thời trợn mắt tái mặt, bĩu môi nói:

- Hừ, coi như anh may mắn, xem ra hôm nay bị chị Nhược Khê mắng, nên mới được ông trời thương, búng đi!

Dương Thần cũng không nương tay, cười đắc ý, vươn tay búng lên trán cô.

Tuy rằng Dương Thần không dùng lực, chỉ là búng rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Trinh Tú mà nói thì đã là rất mạnh rồi.

- Ôi!

Trinh Tú ôm trán, dẩu miệng nói:

- Dương đại ca, dù gì em cũng là một cô gái xinh đẹp, sao anh lại nỡ lòng nào ra tay mạnh như vậy, đau chết mất!

- Làm gì có cô gái xinh đẹp nào mặt dày như em? Nói cho em biết, chúng ta không phải là bọn lừa bịp, đi lừa mọi người là không được rồi.

Dương Thần cười gian xảo.

Trinh Tú thấp giọng mắng vài câu, nói:

- Không được, hai thắng ba mới tính, làm lại, làm lại đi!

- Làm lại?

Dương Thần dở khóc dở cười.

- Chỉ là ăn một miếng cơm cuộn thôi mà, nhất thiết phải như này không?

- Chuyện này liên quan đến danh dự của “ búng trán đại vương” em! Sao có thể qua loa như vậy được,

Trinh Tú tức giận nói.

Dương Thần cũng không ý kiến gì nữa,

- Lại thì lại...

Kết quả là hai người lại oẳn tù tì một lần nữa.

Lần này Dương Thần ra vải, Trinh Tú ra kéo!

- Yeahh!!!


Trinh Tú nhảy dựng lên, hưng phấn chạy thẳng đến chỗ Dương Thần,

- Nào, đứng yên không được nhúc nhích, đến lượt em!

Dương Thần nhìn thấy bộ dạng cao hứng của cô, tâm trạng cũng khá khẩm hơn nhiều, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ.

Nhắm mắt lại chờ Trinh Tú búng.

Trinh Tú liếm liêm môi, cái miệng nhỏ nhắn hà hà hơi vào trán Dương Thần...

Dương Thần cả kinh, trợn mắt nói:

- Từ Trinh Tú, em làm cái gì đấy? Sao tự dưng lại hà hơi?

Trinh Tú ôm đầu Dương Thần,

- Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Hà hơi như này, búng mới đau! Em là con gái, anh phải nhường em chứ!

Dương Thần hết nói nổi, thầm nghĩ, em có búng thế nào thì anh cũng không đau đâu, nhưng cũng không tiện nói ra, không lại làm Trinh Tú mất hứng.

Bất đắc dĩ, lại phải nhắm mắt lại, tiếp tục để Trinh Tú hà hơi.

Bị dán đoạn như vậy, Trinh Tú một lần nữa lại dùng cái miệng nhỏ của mình ghé sát vào chán Dương Thần, lúc đấy, chính cô cũng cảm thấy có một cảm giác gì đó là lạ.

Môi của mình, lúc này lại áp sát vào mặt của một người đàn ông như vậy, giống như là, nếu gần hơn một chút nữa thì sẽ chạm được vào mặt của anh ấy...

Trinh Tú không tự chủ được nghĩ, nếu làm bộ như không cẩn thận thì sẽ chạm được vào mặt của anh ấy, có phải cũng chẳng là gì đúng không nhỉ, coi như là mình tự thưởng? Nhưng mình không phải người yêu của anh ấy, tùy tiện hôn anh ấy thì có được không?

Pì pì pì, chị Nhược Khê đối xử tối với mày như vậy, sao mày lại giống như con hồ ly tinh cướp chồng của người ta được?

Vừa nghĩ tới đây, Trinh Tú không kìm được, hai má đỏ bừng, đầu óc lộn xộn, giãy dụa trong lòng...

Cứ đứng như vậy, Trinh Tú dường như đã quên cả hít thở.

Đợi một hồi lâu, Dương Thần cũng không thấy Trinh Tú làm gì, liền mở mắt ra, không khỏi nghi ngờ khuôn mặt đỏ bừng bừng gần trong gang tấc, nói:

- Trinh Tú em làm sao vậy, sao mặt lại đỏ như quả táo vậy?

Trinh Tú kinh ngạc, vội vàng lắp bắp nói:

- Ồ, em bắt đầu rồi đây.

Nói xong, cũng không để ý Dương Thần có nhắm mắt hay không, búng luôn lên trán Dương Thần.

Sau khi làm xong, cũng không nói câu gì, xoay người chạy về chỗ của mình, cúi đầu yên lặng ăn mỳ.

Dương Thần hỏi:

Không phải là ba thắng hai mới tính sao, hòa một một thế này, thì miếng cơm cuộn này ai ăn đây?

- Ai thích ăn thì ăn! Tính toán chi li như vậy, có khác nào trẻ con đâu!

Trinh Tú ngẩng đầu than thở.

Dương Thần há hốc mồm, cô gái này tính khí thất thường vậy, vừa lúc nãy còn so đo chuyện này với mình cơ mà, bây giờ lại nói mình là trẻ con.

Buồn bực lắc đầu, Dương Thần cũng không nói nhiều nữa, ăn xong rồi về nhà, lát nữa tìm cơ hội xin lỗi Lâm Nhược Khê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận