Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Sắc mặt Lâm Nhược Khê quả nhiên có chút không tự nhiên nhưng vẫ miễn cưỡng cố mỉm cười, nhìn Thái Ngưng bằng ánh mắt phức tạp.

Trong khi đó Thái Ngưng lại nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt có chút áy náy, lộ ra một chút gì hơi có phần bất đắc dĩ.

Cô gái khẽ mím môi, quay người đi về phía Dương Công Minh, khẽ cúi đầu:

- Thưa ngài, hôm nay mẹ cháu nhất định muốn đến, làm phiền ngài, khiến ngài có chút phiền toái, mong ngài tha thứ.

Dương Công Minh cười ha ha nói:

- Đây đâu phải là tội gì, nhìn lão già này có gì đáng để đi tha thứ cho người khác đâu.

… Ta lại nghe nói, cháu là một người trong Viêm Hoàng Thiết Lữ, thấy cháu còn rất trẻ, đúng là một nữ anh tài.

- Đúng thế!

Khương San lập tức tiến lên phía trước nói:

- Dương lão nguyên soái, Ngưng Nhi nhà chúng tôi tính tình ngây thơ trong sáng lại không thường hay tự tin về mình, mong ngài quan tâm đến nó một chút, người làm mẹ như tôi vẫn thường lo lắng lắm.

… Phải rồi, hôm nay tôi đến đây đã đặc biệt chuẩn bị cho ngài một món quà nhỏ mong ngài nhận cho.

Vừa nói Khương San vừa cầm chiếc hộp phủ khăn điều đặt lên mặt bàn đá cẩm thạch.

Dương Thần đứng bên cạnh dở khóc dở cười, bà mẹ vợ này đúng là biết rào trước đón sau, hành sự rất sáng suốt.

Dương Thần bất giác nhìn Thái Ngưng rồi hướng mắt về phía Khương San bĩu môi biểu thị vẻ bái phục.

Trong đôi mắt Thái Ngưng ánh lên vẻ ủy khuất nhưng cô không nói gì.

Thực ra từ lúc Thái Ngưng vừa bước vào cửa Dương Thần đã cảm nhận được rõ ràng rằng tu vi của Thái Ngưng đã đạt đến trình độ như cô ấy đã nói trong điện thoại, đã chính thức đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa với nhừng công phu mà hắn tự tổng kết được thì đó chính xác là thượng thừa, bởi vậy nội công chắc chắn cũng rất mạnh, hắn nghĩ việc tu luyện lên cấp sau này của cô cũng không mấy khó khăn.

Cũng bởi vì đã đạt tới cấp Tiên Thiên nên Thái Ngưng có vẻ điềm tĩnh hơn trước đây, lại càng ung dung nền nã, đặc biệt đang gần như thoát tục.

Điều này khiến Dương Thần cảm thấy rất vui mừng, ít nhất thì cách mà bản thân đã lựa chọn cho cô ấy cũng là đúng đắn.

Trong khi đó Quách Tuyết Hoa làm nhiệm vụ mở món quà mà Khương San tặng.

Sau khi mở tấm lụa điều thì nhận ra đó là một củ nhân sâm dài mọc tự nhiên trong núi.


Loại nhân sâm này rất ít rễ nhưng lại rất dài, chiếc hộp không thể nào chứa hết được nên đành phải quấn lại, khéo léo đặt vào trong hộp.

Mắt Dương Công Minh sáng rỡ:

- Sâm tốt, đây chắc hẳn là nhân sâm tự nhiên trong núi Trường Bạch, nhìn thôi là có thể biết củ sâm này ít nhất đã hơn trăm năm rồi.

Khương San cười híp cả mắt:

- Lão nguyên soái đúng là người tinh tường, không sai, loài nhân sâm tự nhiên trong núi Trường Bạch này đã 110 tuổi rồi, nó là báu vật của nhà chúng tôi, nhưng xin kính lão nguyên soái, mong ngài dùng cẩn thận.

- 110 tuổi, sao lại có thể huyền bí như thế?

Dương Thần có chút nghi ngờ.

- Con rể Dương, con không thể nói như thế được, tuy nói rằng nhân sâm thật trên thị trường rất ít nhưng cây nhân sâm này thì đã truyền được hai đời rồi, không thể nào là giả được.

Khương San cười hài lòng nói.

Một tiếng “con rể Dương” thôi cũng đã khiến khuôn mặt Lâm Nhược Khê có hơi co lại, cô lén cấu eo của Dương Thần, hận không thể bỏ đi vào lúc này.

Dương Thần cũng không biết làm thế nào, nếu không phải Lâm Nhược Khê cũng có mặt ở đây thì hắn đã chạy đến ôm lấy Thái Ngưng vì đã lâu không gặp rồi.

Người đẹp đứng ngay trước mặt nhưng hắn lại không thể đụng chạm, đúng là thật khổ sở.

Dương Công Minh câm hộp nhân sâm lên khen ngợi:

- Bọn trẻ thì hiểu gì, loại sâm này nhìn rễ, màu sắc và hình dáng, số vân trên mình sâm cũng đã hơn bốn vòng, chứng tỏ tuổi của nó đã khá lâu, lại thêm màu sâm tối, rễ sâm vừa nhỏ vừa dài, trăm năm tuổi là điều đương nhiên rồi.

- Không biết lão nguyên soái có được hài lòng hay không?

Khương San cười hỏi.

- Cái này… Nhân sâm núi quý như thế này, nếu nhận thì quả thật thấy xấu hổ.

Dương Công Minh khách khí nói.

Khương San vội nói:


- Đâu có, có Dương Thần ở đây, Dương gia và Thái gia đã thành thông gia rồi, biếu thông gia một chút nhân sâm thì có gì xấu hổ chứ?

Có nhiều lời không tiện nói ra ở đây nhưng nọi người đều hiểu.

Khương San nhận thấy Dương Công Minh sẽ không từ chối việc để cô con gái Thái Ngưng làm tình nhân của cháu trai ông ta thì cũng không có lí gì để phải chùn bước cả.

Chính xác, nếu như là trong quá khứ hay trong lễ tiết của xã hội ngày nay thì con cháu của một đại gia tộc không đời nào được phép có lối sống phóng túng.

Nhưng ngay bây giờ trong cái danh gia vọng tộc này ai mà không có một chút phong tình chứ? Cũng đành cứ làm ngơ mà thôi.

Những chuyện xảy ra giữa Dương Thần và Thái Ngưng, chắc chắn từ lâu Dương Công Minh đã nghe nói nên mới dễ dàng để cho hai mẹ con họ vào nhà, hơn nữa còn tỏ ra rất yêu quý Thái Ngưng.

Chỉ có điều câu bà vừa mới nói ra khiến Thái Ngưng xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, còn Dương Thần thì chỉ có thể nhìn Lâm Nhược Khê cười khổ.

- Nếu đã như vậy thì, lão già này xin nhận vậy.

Dương Công Minh nói, đưa chiếc hộp cho Yến Tam Nương ra lệnh mang đi cất.

Khương San vô cùng sung sướng, nếu Dương Công Minh đã chịu nhận thì cũng có nghĩa là việc của Thái Ngưng gần như đã thành công, chuyện của Thái Ngưng không có vấn đề gì nữa, mặc nhiên chuyện của Thái Nghiên cũng ổn rồi.

Dương Công Minh liền sai người rót trà, nhiệt tình mời hai mẹ con Khương San ở lại ăn tối.

Khương San đương nhiên không từ chối, bà vừa uống trà vừa lôi kéo làm quen nói chuyện với Quách Tuyết Hoa.

Không thể không nói, Khương San tuy chỉ có tư cách là vợ bé của một người nhưng cách của bà ta lại dễ khiến người ta yêu thích.

Rất nhanh, Quách Tuyết Hoa và Khương San đã trở nên thân mật cho dù trước đây hai người cũng chỉ gặp nhau trong những lần giao tiếp xã giao mà thôi.

Thái Ngưng và Lâm Nhược Khê ngồi cạnh nhau, hai người nói với nhau vài câu hỏi han thông thường rồi không biết phải nói gì nữa.

Dương Thần thì liên tục ăn uống, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để quan hệ của hai người phụ nữ này trở nên hòa hợp hơn, nhưng hai người đều có vẻ lạnh nhạt nên không tìm ra được xuất phát điểm.

Khi hai bà thông gia đang trò chuyện rất sôi nổi thì Lâm Nhược Khê bối rối đứng dậy cầm lấy bình trà rót cho mọi người.

Chính lúc này ánh mắt của Khương San dừng lại trên đôi bàn tay trắng nõn của Lâm Nhược Khê.


- Ôi, chiếc vòng tay phỉ thúy kia đẹp thật đấy!

Đôi mắt sắc của Khương San lập tức dừng lại ở đó.

Mọi người lúc này mới để ý trên tay Lâm Nhược Khê lại có một chiếc vòng ngọc phỉ thúy trước đây chưa từng nhìn thấy.

Tất nhiên Dương Công Minh, Yến Tam Nương và Quách Tuyết Hoa đều hiểu hàm ý trong đó, Dương Công Minh lẳng lặng liếc mắt nhìn Quách Tuyết Hoa, vừa có vẻ hài lòng, lại vừa như đang hồi tưởng lại quá khứ.

Thái Ngưng không phải là người yêu thích các đồ châu báu nữ trang, nhưng khi nhìn thấy chiếc vòng phỉ thúy vẫn không khỏi thấy vô cùng ngưỡng mộ.

Sau khi Dương Thần phát hiện ra điều đó thì quan sát kĩ càng, tự nhiên nhìn thấy một món đồ rất đặc biệt, trong mắt hiện lên một vài suy nghĩ sâu xa.

- Nhược Khê, tại sao em lại có chiếc vòng này?

Dương Thần hỏi.

Lâm Nhược Khê vốn là người không thích thể hiện, lại bị nhìn chăm chú như thế, ngượng ngùng vuốt vuốt chiếc vòng Phượng Tường trong tay nói:

- Là trưa nay mẹ vừa mới tặng cho em...

Nói rồi Lâm Nhược Khê kể sơ lại chuyện Quách Tuyết Hoa tặng vòng cho mình.

Vừa nghe thấy việc tự nhiên đem vật gia truyền truyền lại cho con dâu trưởng của Dương gia, trong mắt Khương San đã hiện lên vài phần đố kỵ, bà ta suy nghĩ một lát rồi cười nói:

- Hóa ra là bảo bối gia truyền của Dương gia, vòng Phượng Tường, cái tên cũng thật hay, mà nhìn cũng thật đẹp.

- Chị Tuyết Hoa, chỉ có một chiếc thôi sao? Hay là có một cặp vậy?

Nghe câu hỏi thẳng tuột, Quách Tuyết Hoa suýt nữa toát hết mồ hôi, cười gượng nói:

- Tất nhiên là chỉ có một chiếc thôi, là lục phỉ thúy đế vương, rất hiếm, làm sao có thể có một cặp được.

- Ồ... Vậy thì thật là đáng tiếc.

Khương San lộ vẻ bất lực và tiếc nuối:

- Ngưng Nhi nhà tôi lớn như thế này rồi mà người mẹ như tôi vẫn chưa tặng được cho con bé thứ trang sức gì. Nhược Khê thật may mắn, có nhà chồng tốt, có mẹ chồng tốt.

Khương San vừa dứt lời, mặt và tai Lâm Nhược Khê đều ửng đỏ, khẽ nhìn Dương Thần bằng ánh mắt oán trách.

Dương Thần thầm than vô tội, chuyện này thì có liên quan gì đến hắn cơ chứ.

Thái Ngưng ngồi một bên lại lên tiếng:


- Chiếc vòng này rất hợp với khí chất của Nhược Khê, đeo vào nhìn rất đẹp nữa.

Lâm Nhược Khê hơi ngớ người, rồi mới cười nói một tiếng cảm ơn.

Lời khen ngợi bình thản này khiến quan hệ giữa họ dường như xích lại gần hơn đến mấy phần.

Sau đó, Dương Thần nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Yến Tam Nương hỏi:

- Yến Bà Bà, bà có thể nhìn thấy sự huyền diệu của chiếc vòng Phượng Tường này không?

Yến Tam Nương nghi ngờ hỏi lại:

- Sự huyền diệu? Dương thiếu gia định nói gì ạ?

Trong lòng Dương Thần nghĩ thầm, quả nhiên là thế, tu vi của Yến Tam Nương vẫn chưa đủ để nhìn ra điểm đặc biệt của chiếc vòng Phượng Tường này, cũng không biết là bảo bối do vị cao nhân nào truyền lại nhưng vẫn rất cảm ơn vị tổ tiên ấy.

- Không có gì, chỉ là chiếc vòng này thật sự rất đặc biệt.

Dương Thần nhìn Lâm Nhược Khê bằng ánh mắt chất chứa nhiều điều, nói:

- Bà xã, sau này em phải luôn luôn đeo nó, đừng bao giờ tháo ra, dù sao thì nhìn nó cũng rất đẹp.

Lâm Nhược Khê không hiểu vì trong lời nói của Dương Thần có chút khó hiểu, nhưng cô cũng đã đồng ý với Quách Tuyết Hoa trước khi sinh con không được tháo chiếc vòng ra nên cũng gật đầu đồng ý.

Lúc này Khương San lại ngắt lờii nói:

- Con rể Dương, nghe Ngưng Nhi nói, mấy ngày này con phải chuẩn bị hôn lễ cùng Nhược Khê, đến lúc đó nếu có gì cần giúp thì cũng đừng khách sáo nhé, ta cũng biết con bát nước đầy không nỡ đổ đi, nhưng cả Ngưng Nhi và Nghiên Nghiên nhà ta đều rất rộng rãi, nếu cần phù dâu hay gì thì chúng nó cũng có thể giúp.

Nghe đến đó khuôn mặt của Lâm Nhược Khê lại lộ vẻ buồn buồn.

- Mẹ à!

Thái Ngưng vội hét lên.

Dương Thần nhíu mày, uống nốt chén trà rồi nói chậm:

- Bác gái, nếu như cháu nhớ không nhầm thì lúc bác mới gặp cháu bác còn đuổi cháu ra khỏi cửa, nhưng lại mở rộng cửa đón Vĩnh Dạ đến cưới Ngưng Nhi?

... Nếu bác quên mất thời gian đó thì cháu lại nhắc nhở cho bác nhớ một chút. Nếu bây giờ bác lại chạy tới đây biếu nhân sâm thì cháu cảm thấy có những điều bác nên có chừng có mực thôi ạ...

Khương San nghe thấy những lời đó thì lập tức ngậm miệng, cười bối rối, xấu hổ không hỏi thêm điều gì nữa.

Thái Ngưng áy náy nhìn Dương Thần, đương nhiên Dương Thần không thể nào lại trách cô, chỉ là trong lòng đã quyết định sau này không thể nể mặt Khương San quá, cứ mỗi lần bà mở miệng là lại làm người ta đau lòng rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận