Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Sau khi bốn chùm tia sáng lóe lên, ánh sáng của tấm chắn lóe lên yếu ớt, nhưng vẫn miễn cưỡng chống lại được trận tập kích này!

Thái Vân Thành sắc mặt trắng bệch, cho dù ông ta có dũng mãnh không sợ chết đến thế nào đi chăng nữa, tận mắt chứng kiến chùm ánh sáng giết người đó, ông ta không sợ cũng không được!

Nhìn thấy cự thuẫn màu đồng đỏ, ông ta bị dọa cho toát mồ hôi, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, tò mò quay lại nhìn Dương Thần, tưởng rằng là Dương Thần ra tay, nhưng lại thấy hai tay Dương Thần không có gì, ra hiệu cho ông ta biết là người khác.

Đang lúc mọi người lo lắng, cho là thần thánh phương nào đến cứu Thái Vân Thành, thì Dương Thần lại nhìn lên một chỗ nào đó ở trên không trung.

Chỉ nghe thấy, một giọng nói như được truyền từ xa đến.

- Đại nghịch bất đạo, hại nước hại dân, tử đệ nhà họ Nghiêm, hôm nay bần tăng phải giết tên yêu quái ngươi!

Một người đàn ông mặc áo cà sa đen ánh bạc, cổ đeo một chuỗi hạt mã não màu đen, giống như người diệt trừ cái xấu, chầm chậm bay xuống trước mặt mọi người!

Mặt tăng nhân giống như Quan Công, hồng sáng uy nghiêm, râu ria đen xì, đôi mắt sáng ngời có thần.

Nếu không phải là người này mặc tăng bào, thì quả thật trông giống như một đại võ tướng.

Mọi người hoảng hốt, nhưng cũng vô cùng tò mò, người này từ đâu tới vậy?

Chỉ thấy sau khi tăng nhân này hạ xuống, tay xuất ra một chưởng, một mặt hư ảo của chiếc thuẫn lớn màu đồng, hóa thành một đường sáng, bay thẳng đến tay của tăng nhân.

Nhưng kết thành một thể, lại là một tấm thuẫn mầu đồng nhỏ, không nhìn ra niên đại của hoa văn, nhưng có vẻ gì đó rất cổ.

Thái Vân Thần và Lý Mạc Thân đều nghĩ là người ở phương xa tới.

- Sứ giả Hồng Mông!?

Thái Vân Thành sau khi được Lăng Hư Tử coi trọng, liền nhận Lâm Chí Quốc trở thành tướng quân của Viêm Hoàng Thiết Lữ, nhưng Lăng Hư Tử đã sắp kết thúc nhiệm kỳ của mình, cho nên mới phái sứ giả của Hồng Mông đi tuần tra.

Còn trong lòng Dương Thần lại cảm thấy thổn thức, tu vi của vị tăng nhân này, đúng là hóa thần ở thời kì cuối, còn cao hơn nhiều so với Yến Tam Nương, hơn nữa tấm thuẫn pháp bảo của ông ta, cũng không biết được làm từ chất liệu gì, nhưng vừa rồi nhìn thấy cách thức thi triển, thì cũng có thể thấy được đây là một bảo bối rất mạnh.

Bởi lúc Lăng Hư Tử còn tại nhiệm, tu vi của Dương Thần không đủ để nhìn thấy cảnh giới này, đương nhiên là không thể so được với sức mạnh của hai vị sứ giả rồi.


Nghiêm Bất Vấn vẻ mặt hưng phấn,

- Người của Hồng Mông, cuối cùng thì cũng không nhịn nổi nữa rồi sao? Tôi đã sớm biết được là các người sẽ xuất hiện mà, nhưng không ngờ lại yếu đuối như vậy, chỉ có một mình ông đến thôi sao?

Hòa thượng áo đen chắp hai tay lại thành hình chữ thập

- A Di Đà Phật, kiếp nạn này đã làm lay động đến nền móng của cả Hoa Hạ, nếu để cho tên ti tiện như ngươi đạt được mục đích, thì chắc chắn sinh linh đồ thán, binh đao loạn lạc, hòa thượng ta hôm nay chỉ muốn lấy thân phận là sứ giả của Hông Mông, thay trời hành đạo, nghiệt tử nhà họ Nghiêm, xem lục ma côn của ta đây!

Đại hòa thượng cũng không kéo dài thời gian, không để ý đến sự nghi ngờ của mọi người, chỉ lo tới nhiệm vụ của mình, xông lên đánh.

Áo cà sa bay trong gió, một cây gậy dài hơn một thước, bay ra từ trong ống tay áo, rồi nằm gọn trong tay hòa thượng.

Hòa thượng thả người dựng lên, xuất ra chưởng “lục ma con”

Chớp mắt, cây lục ma côn kia đã dài chừng hơn hai mét, đường kính to hơn miệng bát, chiếc côn màu đen vàng bên người, ánh sáng lóe lên, rất huyền bí!

Nghiêm Bất Vấn hừ một tiếng, toàn thân phát ra thứ năng lượng màu xám bạc quỷ dị của thần thạch, không hề có ý tránh đi mà đứng một chỗ tiếp chưởng!

Chỉ thấy Nghiêm Bất Vấn hóa giống như một bức tượng được chạm khắc màu xám bạc, lúc khoa chân múa tay, không gian xung quanh gợn sóng kịch liệt!

Khi vừa chạm vào lục ma côn. Thì ánh hào quang trở nên yếu hơn!

- Bốp!

Lục ma côn, và cánh tay của Nghiêm Bất Vấn vừa chạm vào nhau, thì lập tức cánh tay của Nghiêm Bất Vấn bị đánh gãy làm đôi!

- Hay! Không hổ là sứ giả của Hồng Mông!

Đám người Thái Vân Thành vui sướng bất ngờ kêu lên.

Nhưng Dương Thần lại không thấy như vậy, bọn họ vui mừng quá sớm rồi.


Nghiêm Bất Vấn bị đáng gãy một cánh tay, nhưng không hề có chút phản ứng nào, ngược lại, vẫn tiếp tục bước đến gần Đại hòa thượng, ánh sáng màu xám bạc càng ngày càng trở nên đậm nét hơn!

- Táp!!

Đại hòa thượng bắt đầu đả thông chân khí, cảm thấy mơ hồ có sự phản kháng của lực sóng xung kích, nhưng lại không có cách nào lùi xa quá một trăm mét!

Những sợi sóng năng lượng, dần dần bám lấy cơ thể đại hòa thượng, sau khi hút hết nguyên khí, mới dần dần biến mất.

Trong nháy mắt, đoạn cánh tay bị đánh gãy của Nghiêm Bất Vấn, sau khi bị tiêu tan ở giữa không trung, bây giờ đang nằm lại một cách hoàn hảo trên cánh tay của Nghiêm Bất Vấn!

Gần như tất cả mọi người chưa kịp nhìn, thì chúng đã hoàn toàn khớp lại với nhau!

Ngược lại nguyên khí của đại hòa thượng, càng ngày càng yếu, dường như không thể tin vào mắt mình.

Dương Thần thầm nghĩ quả nhiên là đã tiến bộ không ít, tốc độ hồi phục của Nghiêm Bất Vấn rất nhanh, không ngờ lại khác nhiều so với trước đến như vậy, đến mình sau khi chữa trị vết thương cũng còn yếu đi đến mấy phần, còn gã ta thì không hề, có thể thấy, thực lực ít nhất cũng đã tăng lên được mấy phần!

Nhưng Dương Thần cũng không định đi giúp vị hòa thượng đó, dù sao, ông ta cũng có thể chống đỡ được trong chốc lát, huống chi sự sống chết của ông ta cũng không ảnh hưởng gì đến mình.

Ngược lại, hơn ba mươi tên tử sĩ đang vây quanh, mới khiến cho Dương Thần không dám lên mặt.

Những khẩu pháo bạc này không thể khinh thường được, những người có mặt ở đây, ngoài Đường Uyển và Thái Ngưng ra, Lý Độn cũng là đối tượng cần phải để mắt đến, chẳng qua so với Đường Uyển mà nói, thì hai người còn lại còn có chút bản lĩnh để tự bảo vệ mình.

Dương Thần bất động không nói tiếng nào, chớp mắt một cái, đã đi tới đằng sau tên tử sĩ cầm pháo, một chưởng “thiên địa dẫn xuất lực”, nháy mắt đã hạ xuống đầu của tên tử sĩ đó!

Xẹt!

Tiếng cơ thể bị xé, bắt đầu từ phần đầu đổ xuống, toàn bộ cơ thể tên này biến thành một đống thịt vụn!

Bởi đây cũng là gen lấy trên người Dương Thần, thế nên, tính dẻo dai và độ đàn hồi cũng không giống như bình thường, nếu không thì đã sớm trở thành một đống bột mịn rồi!


Mặc dù như vậy, nhưng phương thức giết người tàn bạo này, cũng khiến không ít cô cảm thấy buồn nôn!

Thái Vân Thành và Lý Mạc Thân liếc mắt nhìn nhau, biết là có đứng lại thì cũng chỉ là cản trở Dương Thần mà thôi, thế nên cùng lui lại phía sau vị hòa thượng kia, lập tức hạ lệnh, tất cả mọi người rút khỏi nhà họ Đường.

Nhưng dường như Nghiêm Bất Vấn đang đấu với vị đại hòa thượng kia đã sớm đoán được ý đồ của mọi người.

Vừa thấy mấy đặc chủng binh muốn rút lui khỏi hiện trường, liền phóng ra ánh sáng bạc từ hai khẩu pháo!

- Đáng chết!

Thái Vân Thành chửi ầm lên, đúng lúc này thì lại bị chặn đường ra!

Đường Triết Sâm lạnh lùng xem chừng

- Các người không cần phí sức nữa, hôm nay các người đừng hòng trốn khỏi đây. Đợi sau khi nhà họ Lý bị diệt vong, tiếp đến sẽ là nhà họ Dương và nhà họ Ninh, sứ giả của Hồng Mông đến thì đã sao nào? Thứ mà chúng ta muốn hủy diệt, đấy chính là toàn bộ Hồng Mông!

- Kiêu ngạo đến cực điểm rồi!!!

Đại hòa thượng mặc áo cà sa đen giận đến mức không thể kiềm chế được, cầm lấy lục ma côn, thẳng tay đánh xuống một đòn!

- Thiên âm pháp luân!

Vừa dứt lời, một quầng sáng màu vàng, xuất ra từ cây lục ma côn, quầng sáng càng ngày càng lớn, dần dần lớn đến mấy chục trượng!

Trong lúc nhất thời, dường như có mấy trăm tăng lữ đang tụng kinh cùng một lúc, phạm âm từ từ!

Hướng di chuyển của quầng sáng này, là về phía Đường Triết Sâm!

- Ha ha, chút chân khí này, sứ giả Hồng Mông cũng bình thường thôi.

Nghiêm Bất Vấn tung ra một quyền, một đường sáng màu xám bạc gợn sóng hướng về phía quầng sáng kia!

- Pằng!

Tiếng va đập, quầng sáng đó quả thực đã bị năng lượng màu xám bạc đánh cho hầu như không còn tung tích gì!

- Chuyện này... làm sao có thể có chuyện này được.


Đại hòa thượng vô cùng kinh ngạc.

- Đây là tà dị lực, không ngờ lại có thể phân giải được chân khí?!

Trên mặt đất, Dương Thần cau mày, thân hình vừa động đậy, đã hiện ra trước mặt Nghiêm Bất Vấn.

Không thể dựa vào năng lực của đại hòa thượng này mà nuôi hi vọng được.

- Ồ, ngươi đến rồi sao? Hình như không thích hợp lắm thì phải.

Nghiêm Bất Vấn cười thần bí.

Dương Thần đột nhiên cả kinh, không xong rồi!

Quả nhiên trên mặt đất, mấy tên lâu la đã cầm sẵn pháo đồng trong tay, nhằm thẳng vào Đường Uyển và Thái Ngưng!

- Tránh mau!

Dương Thần hô to một tiếng, Thái Ngưng đương nhiên là biết tránh đi, lúc này hắn cũng chỉ có thể tin tưởng vào tốc độ của Thái Nghiên, còn mình thì bay xuống cứu Đường Uyển!

Vài chùm tia sáng xuyên qua, trúng mấy tên người hầu của nhà họ Đường, bọn họ ngã xuống rồi không thấy đâu nữa.

Đường Uyển chỉ cảm thấy cơ thể bị chấn động mạnh, mở mắt ra thì đã thấy đứng bên cạnh Lý Độn, còn Thái Ngưng dựa vào khinh công cao cường, nhưng mặt cũng cắt không còn giọt máu.

- Hừ, tốc độ quả thật là rất nhanh, nhưng dù ngươi có nhanh hơn nữa thì đã làm sao nào, bọn chúng nhất định sẽ không trốn thoát được đâu, trừ phi ngươi có thể trong chớp mắt mà đem được toàn bộ người ở đây đi

Nghiêm Bất Vấn vừa nói xong, hơn hai mươi khẩu pháo bạc lại lóe sáng!

Lúc này đây, cả đám người Thái Vân Thành và Lý Mạc Thân đều bị bắn sượt qua người!

- Không xong rồi, chạm được đến rất gần rồi!

Thái Vân Thành vẻ mặt ảo não, không còn chú ý gì đến tác phong chỉ huy nữa.

Nghiêm Bất Vấn nhe răng cười độc ác,

- Quá muộn rồi, nã pháo!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận