Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Khuôn mặt xinh đẹp Lâm Nhược Khê có chút tái nhợt, giọng run run nói:

- Anh nói vậy là có ý gì?

- Có ý gì?

Dương Thần cười khẩy, nhìn người phụ nữ, lại ném ánh nhìn khinh bỉ về phía Lý Kiến Hà:

- Nếu như không phải là cố ý tìm cơ hội để tiếp cận, thì làm sao mối quan hệ của hai người lại có thể trở nên đặc biệt như thế, có phải không?

Lý Kiến Hà mặt cắt không còn giọt máu, cười gượng, đứng dậy khép nép nói:

- Anh Dương, tôi nghĩ chắc anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự là vừa biết được Nhược…À không, Tổng giám đốc Lâm ở công ty cho nên mới đến đây để bàn chuyện làm ăn.

- Anh cảm thấy tôi sẽ tin anh sao?

Dương Thần lạnh lùng hỏi ngược lại.

Lý Kiến Hà lắp bắp không biết phải tiếp tục như thế nào.

Trong lúc đó hai mắt Lâm Nhược Khê nước mắt như đang trực trào ra bất cứ lúc nào.

- Anh nghi ngờ tôi.

Dương Thần không chút tiếc thương, nói thẳng:

- Tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, lẽ nào đây gọi là nghi ngờ?

- Chúng tôi chỉ cùng nhau ăn bữa cơm trưa, bàn chuyện hợp tác, lẽ nào như vậy cũng khiến cho anh bụng dạ không yên, mà lộ ra cái bộ dạng khó coi như vậy sao?

Lâm Nhược Khê phẫn uất nói.

- Ý cô nói là, tôi lòng dạ hẹp hòi, lại còn bộ dạng xấu xí?

Dương Thần giận quá cười nhạo, gật đầu nói:

- Xem ra đã bị tôi nói đúng rồi, cô lại dám đứng trước mặt tên nhãi ranh này mà nói chồng cô xấu xí?


- Ít nhất thì anh ấy không như anh chưa phân rõ trắng đen đã đi hù dọa người, cũng không như anh không biết tôn trọng người khác.

Lâm Nhược Khê không chút sợ hãi đối mắt với Dương Thần.

Nắm đấm Dương Thần nắm chặt, gân cốt phình lên, giống như là thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Lý Kiến Hà thấy vậy, đã sợ đến vỡ mật, gã ta khi biết Lâm Nhược Khê được gả cho con cháu Dương gia thì là gì còn có ý nghĩ lệch lạc gì nữa, trừ phi là muốn thông qua Lâm Nhược Khê phục hồi lại mối quan hệ với Dương Thần.

Đến bàn chuyện hợp tác lần này, trực tiếp yêu cầu được gặp Lâm Nhược Khê, phần nhiều là thừa lúc Dương Thần không ở mà nói chuyện sau lưng, ôn chút chuyện cũ, muốn chuộc chút lợi lộc từ Dương Thần.

Nhưng lại không ngờ đến, Dương Thần đột xuất trở về.

Hơn nữa vào đúng lúc này, lại trở thành mồi lửa khiến cho hai vợ chồng họ bùng phát.

Bản thân hắn ta há chẳng phải là đen đủi sao.

Nhìn thấy Dương thần đã gần như bùng nổ, Lý Kiến Hà cười gượng rút về phía cửa phòng làm việc.

- Vậy…Anh Dương, Tổng giám đốc Lâm, tôi đi về đây, xin bớt giận, bớt giận.

Ở lại chắc chắc là không có gì tốt, đương nhiên chuồn là thượng sách.

Dương Thần quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, khiến Lý Kiến Hà đứng im như pho tượng, không biết là có nên tiếp tục rút lui nữa hay không.

Lâm Nhược Khê nghiến răng:

- Học trưởng Lý, anh đi đi, anh ta sẽ không làm gì đâu.

Lý Kiến Hà lúc này mới có chút yên tâm, toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi phòng làm việc, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Rất nhanh, Lý Kiến Hà chạy nhanh thoát ra ngoài.

Lâm Nhược Khê nhìn vào sắc mặt xám xịt, lặng lẽ đối mắt với với người đàn ông một lát, sau đó, mới quay người trở về bàn làm việc của mình.

- Gã cũng đã đi rồi, nếu như anh không có chuyện gì, xin ra ngoài, tôi còn có công việc chưa làm xong.

Ánh mắt Dương Thần trở nên tối sầm trở lại.


- Hình như em cảm thấy, anh thật sự không dám làm gì.

Lâm Nhược Khê khẽ đổi dáng người, quay đầu lạnh lùng nhìn Dương Thần.

- Anh muốn làm gì.

Trên mặt Dương Thần bỗng nở nụ cười đầy ẩn ý, chầm chậm bước đến trước mặt người phụ nữ, mở miệng nói:

- Từ lúc chúng ta quen nhau, anh lúc nào cũng luôn nhường nhịn em, em muốn gì, muốn làm gì anh cũng làm hết khả năng để thỏa mãn em.

Anh thừa nhận, anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em không vui, khiến em đau lòng, anh rất hiểu điều đó, cho nên anh cũng sẽ không có yêu cầu khắt khe gì với em, càng không miễn cưỡng em vì anh mà phải trả giá cho bất cứ thứ gì cả.

Lần hôn lễ này, là anh đã không suy xét được chu đáo, trong đêm tân hôn lại tự nhiên chạy mất, anh thừa nhận là anh không đúng, nhưng anh có thể giải thích, ít nhất thì anh cũng cho rằng anh đã cứu được hai mạng người, đây là chuyện sai lầm sao.

Nhưng, cho dù em có tức giận thế nào đi nữa, thì cũng phải cho anh có một cơ hội giải thích và được tha thứ chứ, anh biết bản tính em vốn rất cao ngạo, em sẽ không chấp nhận cúi đầu.

Được, em muốn về Trung Hải sớm hơn, em có cá tính và sự tự tôn của mình, anh có thể chấp nhận, cho nên sau khi anh lo xong chuyện ở Yến Kinh đã vội trở về gặp em, muốn giải thích với em rõ ràng.

Ánh mắt Lâm Nhược Khê lúc này đã có chút nguôi giận:

- Điều anh muốn nói chỉ có thế? Tôi có nên cảm kích anh vì sự nhẫn nhịn của anh đối với tôi, cảm kích sự khoan dung của anh đối với tôi.

- Không cần, đó đều là những điều anh nên làm.

Dương Thần thản nhiên tiếp tục nói:

- Anh bây giờ chỉ rất hiếu kì, trái tim em rốt cuộc sâu đến mức nào, có phải là kết cấu của nó quá phức tạp hay không, nó phức tạp đến nỗi ngay chính bản thân em cũng không biết làm thế nào.

Lâm Nhược Khê cảm nhận được sự bình tĩnh lạ thường của người đàn ông, trái lại còn có chút kì lạ:

- Ý gì?

- Anh không hiểu.

Dương Thần lắc đầu:


- Em lẽ nào thật sự cho rằng, anh thật sự có thể nhẫn nhịn tất cả? Hay em vẫn cho rằng anh có thể vì em mà nhượng bộ không có giới hạn?

Anh có thể chịu đựng cái tính hay cáu kỉnh của em, có thể chịu đựng đêm tân hôn em khóa cửa bỏ anh đứng ngoài, có thể chịu đựng chuyện em không nghe giải thích gì đã bỏ về Trung Hải, anh cũng có thể chịu đựng em những lời nói lạnh lùng tiếp tục chiến tranh lạnh với anh.

Nói đến đây, cuối cùng ánh mắt Dương Thần lại có tia tàn khốc.

- Nhưng, anh không thể chịu đựng em với người đàn ông khác lén lút sau lưng anh, đặc biệt là khi anh đã là một người chồng.

Em thật sự cảm thấy anh tuyệt đối khoan dung em đến mức tự nguyện bị cắm sừng sao, hay là cảm thấy anh đứng trước mặt em không thể nào ngẩng đầu được nữa, chỉ là bởi vì anh có tình nhân, cho nên em cũng có thể tìm lại tình cũ.

- Đủ rồi.

Lâm Nhược Khê tức giận đến nỗi đỏ mặt, nước mắt lưng tròng, toàn thân run rẩy.

- Anh…Tôi không cho phép anh nói thế về tôi.

- Ha ha…Sao lại không cho phép.

Dương Thần cười như điên:

- Chuyện này cô có thể làm được, mà không cho phép tôi được nói ra.

Lâm Nhược Khê cô tưởng rằng cô là tiên nữ trên trời, hay là bồ tát, tôi nói cho cô biết, lúc tôi yêu thương cô trong mắt tôi cô là một viên ngọc, nếu như cô khiến tôi tức giận thì tôi sẽ lột sạch cô ngay cả trên đường.

Đừng lấy sự dịu dàng của tôi đối với cô làm mũi dao mà chế ngự tôi, không có tôi, cô sớm đã chẳng là gì cả.

- Anh…

Lâm Nhược Khê đã không còn có thể nghe tiếp được nữa, sự ấm ức và xót thêm nỗi thống khổ và phẫn nộ xa đến cực điểm khiến cho người phụ nữ theo bản năng giơ tay lên định giáng một cái tát vào mặt Dương Thần.

Nhưng Dương Thần đâu để người phụ nữ này có thể đánh hắn.

Trực tiếp nắm lấy cổ tay của Lâm Nhược Khê.

Dương Thần cười nhạt:

- Đánh tôi? Cô cho rằng cô có thể đánh tôi, nếu như tôi không muốn cô đụng vào tôi thì ngay cả một sợi lông cô cũng đừng mong đụng vạo.

- Anh…Đồ khốn nạn, tôi hận anh…

Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng đã nổ tung, bật khóc, tiếng nấc như một người con gái không có sự giúp đỡ nương tựa, nước mắt của sự tuyệt vọng không ngừng tuôn rơi.

Nhưng Dương Thần không chút thương xót, trái lại lại còn rất phấn khích, ánh mắt là ánh lửa cuồng nhiệt.


- Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, thì ta tôi luôn sai, xem ra tôi quá coi trọng cô, cho nên cô mới coi tất cả là lẽ đương nhiên.

Dương Thần ép thân mình ép Lâm Nhược Khê lên bàn làm việc.

Eo Lâm Nhược Khê vốn rất mềm mại khi căng thẳng lại bị cong chín mươi độ ép xuống bàn, mặt còn cảm nhận được hơi thở dốc nóng hổi của Dương Thần.

Hai người trong cự ly rất gần nhìn đối phương, trên mặt người phụ nữ đầy sự hoang mang không có cách gì, nhưng khuôn mặt người đàn ông là một nụ cười tà ý.

- Lâm Nhược Khê, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không bỏ qua bất kì người phụ nữ yêu tôi và tôi yêu, bởi vì bọn họ xứng đáng để tôi nâng niu bảo vệ.

Sắc Vi rất tốt, Thiện Ny cũng tốt, bọn họ đều vì tôi và tự nguyện hi sinh, Nghiên Nghiên, Ngưng Nhi vì tôi mà chịu khổ chịu tội, An Tâm có thể vì tôi mà có thể rời bỏ thân sinh, Minh Ngọc còn vì tôi mà không cần gì cả, còn bị oan uổng…

Cô cho rằng bọn họ không giống cô, cô cho rằng bọn họ không xinh đẹp bằng cô, bọn họ không ai thèm để ý? Hay cô chỉ cảm thấy bọn họ chỉ muốn tranh giành đàn ông với cô? Trời sinh bọn họ đã không danh không phận bị cô ghét bỏ?

Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết, chỉ hôm qua thôi,ông của Đường Uyển là Đường Triết Sâm làm phản, nhưng Đường Uyển thà chết cùng tôi cũng không nhận lấy có hội được sống mà ông nội cô ấy cho.

Chỉ trong những lúc đó, tôi mới cảm nhận được, tôi là một người đàn ông cần có trách nhiệm, chứ không phải là tên nhược phu suốt ngày theo cô để đi giải thích mấy chuyện vớ vẩn.

Bọn họ vì tôi mà làm nhiều chuyện như thế, sao cô có thể tranh giành chức chính thất với bọn họ cơ chứ?

Mà tôi lại vì một người phụ nữ như cô, khiến Ron phải chuẩn bị hơn nửa năm, tìm cả thế giới Hoa Hồng Vũ cho cô.

Có lẽ cô nói đúng, tôi đúng là một tên khốn nạn, là một tên khốn nạn không hơn không kém.

Khuôn mặt xinh đẹp Lâm Nhược Khê trắng bệch, trên khuôn mặt là sự đấu tranh giữa sự phẫn nộ và giãy dụa.

- Nếu anh đã cảm thấy bọn họ tốt như vậy, thì đừng ép trên người tôi như thế, đi tìm đàn bà của anh đi, đừng ở chỗ tôi mà lãng phí thời gian.

Lâm Nhược Khê ném câu trả lời lạnh thấu xương xong, sự đau đớn trong lòng cũng chỉ mỗi bản thân là hiểu rõ.

Lời nói của người đàn ông giống như là những mũi dao chí mạng không ngừng đâm vào chỗ sâu nhất trong lòng cô.

Hắn lại có thể nói những lời tàn nhẫn với cô như vậy.

- Cô đùa kiểu gì vậy, tôi vẫn chưa làm chuyện chính đây.

Dương Thần đột nhiên cúi đầu, hôn lên mái tóc mai của Lâm Nhược Khê, hít thật sâu mùi hương hoa nhài.

Thân hình mềm mại của Lâm Nhược Khê run rẩy, một vệt đỏ tươi chảy qua bên tai.

Một ý nghĩ khó mà tin được chạy trong đầu người phụ nữ.

Lẽ nào hắn muốn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận