Cô Vợ Trẻ Con Mười Triệu Của Tổng Giám

Bây giờ đã là 7 giờ 50 phút, cách buổi đấu giá từ thiện còn 10 phút. Đông Phương Thuật đã mặc áo vest và thắt nơ, đang đứng chờ bạn gái ở lỗi vào hội trường

Anh nhìn thấy cô, trong mắt tràn ngập kinh ngạc

Một bộ sườn xám ôm trọn lấy người cô, làm cô càng toát ra vẻ dịu dàng, thật ra vóc dáng của cô rất tốt, eo thon cùng mông vểnh cao tạo thành đường cong hoàn mỹ

Khi cô từ từ bước lên bậc thang, thì chiếc đùi đẹp của cô lộ ra

Mái tóc dài được búi lên, kết hợp với hoa tai bằng ngọc trai, cùng với trang sức xinh đẹp ở cổ... Cô chưa bao giờ trang điểm, chỉ có trang điểm nhẹ chút thôi mà khuôn mặt của cô xinh xắn hẳn lên.

anh là người đàn ông của cô, trong phút chốc Đông Phương Thuật có cảm giác hãnh diện cùng kiêu ngạo.

Cô đứng ngay trước mặt anh, trong ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương.

Anh lấy tay nắm lấy bàn tay cô.

Anh nói cô không nên khẩn trương, cô làm sao có thể không khẩn trương?

Quần áo cùng với nơi sang trọng như vậy, đều là lần đầu tiên của cô

Khi đi vào hội trường, nhìn thấy những người trước mặt đều mặc quần áo sang trọng ,đẹp đẽ. Còn có đèn thủy tinh trong suốt với chiếc piano.... . Đây là nơi cô chưa bao giờ được tham gia.

Cô lo lắng đến mức dạ dày co lại, nhờ có bàn tay ấm áp của Đông Phương Thuật mà cô có chút đỡ hơn.

"Tôi cảm thấy giống như.... Rất nhiều người đang nhìn tôi....". Có phải là quần áo của cô bị gì, hay là hành động của cô không đúng.

"Bọn họ nhìn em bởi vì em là cô gái rất xinh đẹp".

Đông Phương Thuật cũng để ý đến, rất nhiều người đàn ông đang tay trong tay với bạn gái, nhưng vẫn lén nhìn sang bên này, ánh mắt bọn họ nhìn cô tràn đầy thưởng thức cùng kinh ngạc.

Đông Phương Thuật tiến lên nắm chặt chiếc eo nhỏ nhắn của Liễu Duy Nhu, ôm cô chặt hơn.

"Không được cách xa tôi nửa bước".

Liễu Duy Nhu nghĩ Đông Phương Thuật nói vậy là sợ khi cô rời đi, sẽ làm ra chuyện gì không đúng khiến anh ta mất mặt, chứ hoàn toàn không biết chỉ đó chỉ là ham muốn chiếm hữu của Đông Phương Thuật mà thôi.

Vì vậy cô nhắm mắt mà đi theo bên cạnh Đông Phương Thuật, những người không biết chuyện cho rằng hai người họ thật thân mật, gắn bó, tràn đầy tình cảm.

Trong đó tất nhiên là không thiếu những phóng viên đến từ Đài Loan

Những phóng viên Đài Loan vừa thấy ông chủ nhỏ của tập đoàn Đông Phương mang theo niềm vui mới, hơn nữa hai người lại thân mật trước công chúng như vậy, xem ra người đàn ông được các cô gái bình chọn " CEO độc thân hoàng kim làm phụ nữ phải thèm thuồng" có phải cũng sắp có tình yêu, bước vào giáo đường hạnh phúc?

"Anh Đông Phương , xin hỏi bạn gái anh hôm nay có phải... Là tiểu thư nhà nào? Có thể giới thiệu cho mọi người biết được không?". Thật đúng là cá mập khát máu, lập tức bắt đầu tụ tập vây hỏi

Đối với Đông Phương Thuật, đây là tình huống bình thường có thể dễ dàng ứng phó, bởi vì anh đứng trước mặt các vị phóng viên đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, mặc kệ họ.

Chính bởi vì như vậy, cho nên phóng viên đối với anh vừa yêu lại vừa hận, nhưng nhiều người nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, họ, cũng chẳng có cách gì, nhưng vẫn kiên trì tiến lên phỏng vấn

Đông Phương Thuật cũng lười trả lời, chỉ là mày nhíu lai, sau đó ôm lấy thắt lưng Liễu Duy Nhu bỏ đi

Liễu Duy Nhu lúc này mới dám mở miệng thở, lúc nãy cô thật sự căng thẳng muốn chết.

"Đó là phóng viên Đài Loan, tôi sợ nếu như bị phát hiện...". Như vậy quan hệ của cô và Đông Phương Thuật bị vạch trần rồi.

Đông Phương Thuật liếc mắt nhìn cô một cái:" Em yên tâm, tôi chắc chắn bộ dạng của em lúc này, dù bây giờ gặp người quen cũng chưa chắc nhận ra được".

"A?". Liễu Duy Nhu theo phản xạ nhanh chóng sờ vào mặt mình:" Hình dáng của tôi.... Rất lạ sao?"

Bởi vì chưa bao giờ ăn mặc như vậy, Liễu Duy Nhu đối với bản thân mình không có chút tự tin nào.

"Không phải, rất đẹp". Khó có khi được Đông Phương Thuật khen ngợi, khiến gò má của cô ửng đỏ, trong lòng có một niềm vui thích nhẹ nhàng.

Vì lời khen mà trong phút chốc cô quên mất đi quan hệ hợp đồng của mình và Đông Phương Thuật, nhưng vì sao cô vì lời khen của anh mà vui mừng đây?

"Đi nào, buổi đấu giá sắp bắt đầu, chúng ta đi thôi". Đông Phương Thuật dẫn cô đến hôi tường, bọn họ được sắp xếp ngồi ở vị trí đầu tiên

Với cô mà nói tối nay thật sự có rất nhiều lần đầu tiên.

Lần đầu tiên mặc sườn xám, lần đầu tiên được tham dự bữa tiệc, còn có lần đầu tiên bước chân vào buổi đấu giá, nhìn những thứ đồ đấu giá vô cùng xa xỉ bên dưới còn có những đại gia ở trên giơ bảng giá.

Nhìn trong mắt cô tràn ngập sự tò mò, Đông Phương Thuật không làm chủ được mà nở ra vẻ mặt cưng chiều

"Thật ra cái gọi là đấu giá 'từ thiện" đều được sắp xếp từ trước". Đông Phương Thuật nhỏ giọng giải thích với Liễu Duy Nhu.

"A?"

"Hơn nữa những buổi đấu giá đều do những nhân vật trong nhà nước tổ chức, bình thường đơn vị tổ chức sẽ đi thông báo cho những công ty về vật phẩm mà mình phải" đấu giá", ngoài ra giá tiền cũng được bàn bạc từ trước.


"Có thật không?". Liễu Duy Nhu không thể tin được là buổi đấu giá cũng được sắp xếp, đều được" làm giả"

Thật ra thì cũng không phải là" làm giả", chỉ là đảm bảo những vật phẩm của đơn vị được bán ra, cũng để lại chút mặt mũi cho chủ nhân tổ chức. Bởi vì nếu không có như vậy, chủ của những công ty cũng muốn nhân cơ hội này mà làm việc thiện, dù sao cũng đều phải quyên, không bằng cùng nhau thương lượng giá cả trước .

"Thì ra là vậy, nói cách khác, chỉ là muốn hấp dẫn người xem, còn thực chất đều được sắp xếp người mua từ trước"

"Đúng"

"Vậy thì cho hỏi vật phẩm mà anh phải mua là cái nào?"

Đông Phương Thuật nhìn vào mục lục vật phẩm trong tay, chỉ vào vật phẩm được đánh số 27, đó là một cái ghế dựa thời cổ.

"Giá được niêm yết là bao nhiêu?"

"Một trăm vạn". Đây là số tiền mà Tập đoàn Đông Phương Thuật bỏ ra quyên.

Buổi đấu giá sau khi được chủ tịch thành phố đọc lời chào mừng chính thức bắt đầu, rất nhanh đến vật đấu giá số 27, Đông Phương Thuật làm như như lời, có nhiệm vụ phải đấu giá cho được vật này, mọi người cũng không hứng thú lắm với đồ cổ này, có khoảng 2, 3 người đấu .

Cuối cùng Đông Phương Thuật cũng bỏ 100 vạn ra mua nó.

Liễu Duy Nhu thừa nhận mình là hai lúa, bởi vì cô không thể nào nhìn ra chiếc ghế này lại có giá trị to lớn như vậy, buổi đấu giá từ thiện vẫn còn kéo dài.

Số 32 được bán chính là một chiếc trâm cài tóc của Trung Quốc, phía trên chiếc trâm có đính mấy trân châu màu hồng, người thiết kế chiếc trâm này là nhà thiết kế trang sức vô cùng nổi tiếng.

"Thật là đẹp....". Liễu Duy Nhu không kìm được mà thốt lên.

Trong vô thức cô cũng bị chiếc trâm cài tóc trân châu đặc biệt này hấp dẫn.

Đông Phương Thuật nghe được giọng nói nhỏ của cô, ánh mắt của anh liếc nhìn về phía chiếc trâm cài tóc

"Giá khởi điểm, mười vạn". Người chủ trì đấu giá bắt đầu nói giá.

Chiếc trâm cài tóc đúng là hấp dẫn ánh mắt của mọi người, rất nhiều người giơ bảng, giá đấu càng ngày càng được lên cao.

"75 vạn lần thứ nhất, 75 vạn lần thứ 2,...". Nhìn thấy người chủ trì đấu giá sắp nói lên câu chốt, Đông Phương Thuật đột nhiên giơ bảng trong tay lên.

"Có, Có người đã trả giá 80 vạn".

Liễu Duy Nhu kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Thuật

Người chủ trì đấu giá bắt đầu lặp lại giá xác nhận

"80 vạn lần thứ nhất, 80 vạn lần thứ 2, 80 vạn lần thứ 3, và chốt lại". Người bán đấu giá tuyên bố:"Chiếc trâm cài tóc này thuộc về quyền sở hữu của giám độc tập đoàn Đông Phương, Đông Phương Thuật".

Sau đó người chủ trì đấu giá bắt đầu hỏi:" Đông Phương Thuật mua chiếc trâm cài tóc này có phải muốn tặng cho vị mỹ nhân bí ẩn bên cạnh không, vì muốn làm cô ấy vui hay sao?"

"Đúng vậy". Đông Phương Thuật thẳng thắn nói, mọi người ở đây nhanh chóng ồ lên, bao gồm cả bản thân Liễu Duy Nhu.

Anh đấu giá chiếc trâm này là vì tặng cho cô?

"Vì sao?"

"Bởi vì em thích, hơn nữa tôi cảm thấy rất thích hợp với em". Bây giờ anh phát hiện khí chất nhẹ nhàng của cô vô cùng xứng đôi với chiếc trâm này.

"Nếu như vậy, xin mời ngài Đông Phương Thuật cài trâm lên tóc vị mỹ nhân bí ẩn...". Trợ lý của người chủ trì lấy chiếc trâm cài tóc về phía Đông Phương Thuật.

Đông Phương Thuật cầm chiếc trâm cài tóc cài lên đầu Liễu Duy Nhu, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay, các cô gái ở đây lai bắt đầu ghen tỵ mà nhìn về phía Liễu Duy Nhu.

"Đúng là rất thích hợp với em". Anh lộ ra nụ cười nhạt

Khó mà thấy được anh cười như vậy, Liễu Duy Nhu bắt đầu ngây ngẩn.

Trong lòng của cô bây giờ như được gắn thêm đôi cánh, từng bước từng bước một bay ra ngoài phạm vi khống chế của cô...

Đông Phương Thuật cũng thừa nhận rằng đêm nay tâm trạng của anh vô cùng tốt...

Động tác của cô, khiêu gợi đến vật đàn ông của anh, còn ánh mắt của những người đàn ông khác nhìn cô, khiến anh muốn bốc hỏa.

Từ lúc lên xe trên đường về khách sạn, anh đặt tay mình nắm chặt eo nhỏ của cô, mặc dù không hề có động tác gì trêu đùa, nhưng anh có thể cảm nhận được bàn tay của mình ngày càng nóng, ngón tay đụng chạm cơ thể của cô mà phát ra tín hiệu, khiến cơ thể của Liễu Duy Nhu cũng không thể nhịn được.

Cô có thể cảm nhận được khát vọng của anh, còn có ham muốn vô hình giữa hai người ngày càng mạnh

Đến cửa khách sạn, bước chân của anh có chút gấp gáp dắt cô thẳng đến thang máy

"Tối nay tôi sẽ không ngủ giường khác". Trong thang máy, anh nghiêng đến gần tai cô, mà nói nhỏ, giọng nói tràn ngập mờ ám


Cơ thể của Liễu Duy Nhu khẽ run lên.

Cô không thể không thừa nhận, người đàn ông này có cách khiêu gợi tình quả là cao thủ.

Vào trong phòng, anh lôi cô vào ngực, cúi đầu cho cô một nụ hôn nóng bỏng, cô có thể nghe thấy tiếng môi lưỡi chạm vào nhau .

Bàn tay to của anh nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài áo sườn xám từ ngực đến mông, đem cơ thể của cô thiêu đốt đến cùng cực.

Anh ngồi xuống, nâng cao chân của cô gác lên bả vai anh, vén áo sườn xám của cô lên, từ từ mở ra tam giác thần bí.

Trời ơi, cảnh sắc bên trong vô cùng mỹ lệ.... Dưới sườn xám cô chỉ mặc 1 chiếc quần chữ C.

Đông Phương Thuật có cảm giác mình vô cùng kích động giống như quỷ háu sắc.

"Ăn mặc như vậy là muốn quyến rũ anh sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Duy Nhu đỏ ửng lên.

"Người thế kế nói nếu mặc cái kia sẽ làm mất đi vẻ đẹp của chiếc sườn xám".

Thật sự là cô bé đáng yêu, một chút mưu kế cũng không có, nói chuyện vô cùng thành thật.... Đông Phương Thuật giúp cô cởi chiếc quần chữ C ra, dùng ngón tay đẩy khe hẹp màu hồng của cô, thăm dò bên trong, mà hút lấy.

"A... A.....". Khoái cảm như dòng điện chạy xuyên suốt cơ thể. Anh làm sao có thể như vậy, thật ngượng ngùng mà.

Anh dùng đầu lưỡi chọc ghẹo nụ hoa mẫn cảm của cô, khiến cô phát ra tiếng rên rỉ không ngừng, không có biện pháp, cái này thật sự đáng sợ, thật là vô cùng thích thú...

Lúc lưỡi của anh tiến vào bông hoa thần bí, cả người cô như mềm nhũn ra rồi

"Thật là ẩm ướt....". Anh nuốt mật ngọt của cô, muốn ngừng lại mà không được.

"Đừng.....". Cô muốn đẩy đầu của anh ra

"Không thích sao?". Anh xấu xa hỏi, anh dùng lưỡi liếm liếm môi, bây giờ trong miệng anh đều là mùi vị của cô.

"....". Cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.

Anh tại sao có thể nói ra những lời khiến người ta tim đập nhanh, mặt thì đỏ như vậy?

"Tôi biết, có lẽ em thích...một cái...". Đông Phương Thuật đứng lên, cởi quần áo của mình, đem vật nam tính đang cứng lên giải phóng ra ngoài.

"Đi, chúng ta đến cửa sổ sát đất". Anh muốn ở chỗ cảnh đêm thượng Hải đẹp đẽ này, cùng làm tình với cô.

Anh muốn cô nằm úp về phía cửa sổ,lật áo sườn xám lên, đi vào từ phía sau lưng cô, tiến vào trực tiếp.

"A....". Anh lấp đầy khoảng trống trong cô.

Anh từ từ rút ra, đưa vào, tiết tấu thong thả giống như muốn giày vò cô vậy.

Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt nhuốm đầy tình dục của cô, có lúc anh rút ra đâm vào lại càng mạnh mẽ làm cô vừa đau lại vừa thích.

Lúc anh rút ra đâm vào với tốc độ nhanh hơn, càng ngày càng cắm rút mạnh mẽ, làm cho cô càng rên rỉ cuồng nhiệt hơn.

Lướt qua, bàn tay của anh nhanh chóng xé nát áo sườn xám của cô, khiến cặp nhũ hoa trắng nõn lộ ra ngoài.

Anh nắm một bên nụ hoa, tốc độ cũng ngày một mạnh mẽ hơn.

Bây giờ cửa sổ sát đất hiện lên hình ản kích tình cuồng nhiệt, khiến cho anh càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Tốc độ của anh càng ngày càng nhanh, mạnh, giống như muốn vĩnh viễn chôn sâu ở trong nụ hoa của cô, vĩnh viễn không xa rời.

"A.... A....". Lúc cô sắp lên đỉnh của thiên đường, bỗng nhiên anh dừng lại, giống như là lần vận động vừa rồi đã tiêu phí nhiều sức lực của anh.

Nhìn vào cửa sổ anh có thể thấy được khuôn mặt của cô.

Đôi mắt của cô giống như đang cầu xin anh, nhưng mà ánh mắt của cô thì chưa đủ.

"Xin anh.....". Anh nói.

Cô cắn môi, bướng bỉnh không chịu nói.

Tình dục của anh đang dâng cao và chuẩn bị bùng nổ, nhưng anh muốn cô thừa nhận rằng bản thân cô cũng cần anh.

Bọn họ cùng so sức chịu đựng.


Cuối cùng thì Liễu Duy Nhu cũng không chịu được, cô là người đầu hàng trước.

"Xin anh...."

Vừa nghe được lời cầu xin của cô, tất cả sức lực của anh bắt đầu tấn công, mỗi lần đều chạm vào nơi sâu nhất của cô.

Hai người họ cùng nhau lên đỉnh, cùng nhau lên thiên đường của tình dục,,,,,

***

"Chị, chị?". Liễu Duy Hiền đi vào phòng bếp, nhìn thấy chị mình đang ngây ngẩn đứng ở bồn rửa chén, cậu gọi mà chị vẫn không có phản ứng, chỉ có thể giơ giơ tay trước mặt chị

Liễu Duy Nhu giật mình, bị dọa cho sợ hãi, vỗ vỗ ngực:" Tiểu Hiền, em hù chị sợ đó".

"Em làm gì có, em có gọi chị mấy lần mà đâu có thấy chị trả lời, chị đang nhĩ gì vậy?". Chỉ có rửa mấy cái chén mà cũng mất hơn nửa tiếng.

"Không có, chị có suy nghĩ gì đâu". Liễu Duy Nhu nói mà dấu đầu lòi đuôi.

"Em tìm chị?"

"Mẹ nói muốn cùng chị coi phim Hàn". Gần đây mẹ rất mê xem phim cổ trang của Hàn, một mình xem còn chưa đủ, còn muốn kéo theo chị cùng xem.

Tuy cô không có hứng thú với phim Hàn, nhưng vẫn cùng mẹ xem phim

"Được, chị rửa nốt chén, sau đó gọt trái cây mang ra".

Liễu Duy Hiền nhìn về phía đống chén vẫn còn đầy xà bông, im lặng một lúc

"Chị, chị gần đây rất lạ đó".

"Chị làm gì có, nhóc con không có việc gì đừng suy nghĩ lung tung". Liễu Duy Nhu làm vẻ mặt nghiêm túc đuổi em trai ra khỏi phòng bếp.

"Em không có nói lung tung". Liễu Duy Hiền nghiêm túc kháng nghị, cậu đã học cấp 3, không còn là nhóc con:" Mấy ngày gần đây chị thường xuyên ngẩn người, giống như bây giờ, chị vào phòng bếp cả tiếng mà vẫn chưa làm xong chuyện gì". Càng ngày càng chậm chạp quá đi.

Bị em trai nói trúng tim đen, khuôn mặt của Liễu Duy Nhu bỗng nhiên đỏ ửng.

Cô cũng biết mấy ngày gần đây mình hay thất thường, từ lúc từ Thượng Hải trở về. Cô không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình, cũng không thể kiểm soát được nó.

Ký ức ở Thượng Hải vô cùng đẹp đẽ, cũng vô cùng ngọt ngào, khiến cô không thể nào quên.

Khi cô ở sân bay Thượng Hải, cô và anh mỗi người đi một hướng, cô trở về Đài Loan, còn anh thì phải đến khảo sát ở Moscow của Châu Âu, tình hình là có khả năng cuối năm khách sạn Đông Phương sẽ đi vào thị trường Moscow ở Châu Âu.

Tính thời gian, cũng đã hơn một tháng, mà anh chưa có về.

Mà thời gian cô suy nghĩ lung tung cũng ngày càng nhiều.

"Chị, chị yêu rồi hả?". Liễu Duy Hiền nói ra giá thiết lớn nhất, cẩn thận tìm nguyên nhân

"Chị không có". Liễu Duy Nhu nhanh chóng phủ nhận, nhanh đến nỗi chính cô cũng cảm thấy chột dạ

"Có hay không thì trong lòng chị biết ".

"Nhóc con". Liễu Duy Nhu tỏ ra oai phong của người làm chị, đánh em mình 1 cái:" Nhanh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền chị nữa".

"Muốn làm nhanh, thì chị đừng có suy nghĩ vẩn vơ nữa là được". Liễu Duy Hiền vô cùng thông minh nói xong nhanh chóng chạy đi.

Liễu Duy Nhu vừa bực mình lại vừa mắc cười, cô thở ra một hơi bắt mình phải tinh táo lại, xắn tay áo lên tiếp tục rửa chén.

Rửa được 1 nửa thì bỗng nhiên di đông của cô reo lên, cô chạy nhanh đem xà bông trên tay rửa sạch, sau đó lau khô tay, mới nhận điện thoại.

"Đang làm gì đó?"

Nghe được giọng nói đã lâu không thấy, trong phút chốc Liễu Duy Nhu ngây người không kịp phản ứng.

"Không tiện nói chuyện sao?"

"Không, có thể". Liễu Duy Nhu rốt cuộc cũng có thể nói ra

"Xuống lầu đi"

"Cái gì?"

"Tôi đang ở dưới nhà em"

Liễu Duy Nhu im lặng

"Không, không được....". Nếu bây giờ cô đi ra sẽ khiến mọi người nghi ngờ.

Nhưng làm sao anh có thể đến nơi ở của cô , không phải trước đây quan hệ của hai người đều giữ bí mật sao, nhưng trong lòng cô lại có khát vọng, vang lên: đi xuống gặp anh

Nhưng cô không biết mình nên làm thế nào?

"Tôi đi hơn hai mươi mấy tiếng mới xuống được máy bay, bây giờ không còn sức mà nói...". Giọng nói của anh đúng là có phần mệt mỏi.

"Tôi chờ em năm phút , nếu em không xuống gặp tôi, tôi liền đi lên". Đúng là rất có phong cách kiêu ngạo của Đông Phương Thuật.

Anh đang thách thức cô.


Khi nói xong câu đó, thì cắt đứt điện thoại.

Ở yên trong xe, Đông Phương Thuật nhìn thời gian trôi qua từng phút từng phút một, anh lại nhớ lại chuyện cũ.

Anh biết mình không bình thường, cũng không muốn tìm hiểu, đơn giản chỉ là kết quả sẽ làm ăn sợ hãi và sẽ mất đi khống chế của mình.

Anh vẫn là Đông Phương Thuật, quyết định lấy cuộc hôn nhân của mình trở thành lợi ích của công ty.

Mà anh, cũng thật sự làm như vậy.

Lúc ở Châu Âu làm cuộc khảo sát thì nhận được cuộc điện thoại của ba, nói rằng con gái của bạn tốt của ba đang đi du lịch ở Bỉ gặp chút chuyện, muốn anh" thuận đường" đi giúp.

Lúc ấy anh đang ở Anh, Anh cùng Bỉ đều ở Châu Âu, nhưng không hề" Thuận đường" chút nào, rõ ràng lời nói của ba có ý khác.

Với lại ba đã nói rồi, người bạn tốt của ba là chủ 1 tập đoàn ngân hàng Đại Trung Hoa.

Anh làm sao không hiểu được dụng ý của ba, nên anh tạm thời gác hết mọi chuyện, "thuận đường" đi giúp đỡ tiểu thư của nhà họ Đồ

Ba mẹ chưa bao giờ can thiệp vào cuộc hôn nhân của anh, nhưng số tuổi của anh càng lớn thì họ bắt đầu có dự tính, khát vọng muốn ôm cháu trai của hai người càng ngày càng mãnh liệt.

Lần này ba đích thân nói ra tên của một cô gái.

Đông Phương Thuật không dám nói, anh " thật sự vừa lòng" đối với Đồ Yên

Cái gọi là" thật sự vừa lòng" chính là gia thế bối cảnh của của cô--- đối với chuyện năm sau tập đoàn bắt đầu muốn tiến quân vào thị trường Châu Âu và Russia thì có được ngân hàng lớn nhất Châu Á giúp đỡ là vô cùng có lợi

Một khi anh cùng Đồ Yên lấy nhau, chắc chắn tổng giám đốc Đồ sẽ toàn lực giúp đỡ người con rể là anh.

Đông Phương Thuật ở lại Bỉ hai ngày một đêm, giúp Đồ Yên giải quyết một số việc, sau đó sắp xếp moi chuyện cho cô

Hai ngày sau anh gọi điện thoại báo cho ba, nói Đồ Yên có ấn tượng vô cùng tốt với anh, và anh đối với Đồ Yên cũng vậy, như vậy khi tin tức hai người kết hôn cũng được, còn tình cảm thì từ từ sẽ vun đắp.

Đông Phương Thuật cũng đồng ý, tin tức anh cùng Đồ Yên kết hôn mấy ngày sau sẽ được công bố ra ngoài.

Cốc. Cốc. Có người gõ cửa xe làm ngắt quãng suy nghĩ của Đông Phương Thuật

Là Liễu Duy Nhu từ trên lầu đi xuống.

Cô rất muốn bịa đại lý do để tự nói với mình, nhưng tất cả chỉ là những lý do kém cỏi, chỉ vì không thể đè nén khát vọng muốn gặp anh.

Đông Phương Thuật mở cửa xe, cho Liễu Duy Nhu vào xe.

Liễu Duy Nhu có chút ngạc nhiên, vì Đông Phương Thuật tự lái xe đến, hơn nữa giống như là từ sân bay đi thẳng đến nhà cô

"Anh có chuyện gì sao?". Anh sẽ không phải là vừa xuống máy bay thì nhớ đến hợp đồng của hai người? Có chuyện gì gấp sao?

Cô suy nghĩ gì tất cả đều hiện rõ trên mặt.

Đông Phương Thuật cảm thấy biểu cảm trên mặt của cô vô cùng đáng yêu.

"Em yên tâm, tôi sẽ không làm, nhưng mà nếu như em đồng ý phối hợp thì tôi cũng không để ý". Đông Phương Thuật cố tình dọa cô.

"Tôi không thể xuống quá lâu đâu". Bởi vì anh không hề báo trước , khiến cô không có sự chuẩn bị trước.

"Không sao, chỉ cần năm phút là tôi có thể giải quyết". Anh nói rất hợp lý.

Vẻ mặt của Liễu Duy Nhu sửng sốt, khiến Đông Phương Thuật đang trêu ghẹo cô không nhịn được mà phá lên cười.

Anh cười thật phô trương, còn nằm xuống tay lái mà cười.

Liễu Duy Nhu không biết nên nói gì?

Là lời nói của cô khiến anh kinh ngạc, lâu rồi anh không thể cười to như thế được.

"Anh có cần cười thẳng như vậy không, vô cùng buồn cười sao?". Cô hỏi.

Anh thu lại nụ cười, biết bản thân của mình không khống chế được, anh nhẹ ho một tiếng, từ ghế sau lấy một cái hộp.

"Đây là gì?"

"Quà tặng"

Vừa nghe đến hai từ quà tặng sắc mặt của cô chợt tối lại.

Cô không thích anh tặng quà cô, khi ở Thượng Hải, anh lấy hơn 80 vạn mua cho cô một chiếc trâm cài tóc, lúc ấy cô vô cùng cảm động, nhưng quà tặng này khiến cô vô cùng khó xử.

Anh càng tặng cô những quà tặng quý, sẽ làm bản thân của cô giống như người phụ nữ hám của.

"Tôi không thể nhận".

"Em yên tâm, tôi biết em đối với quà tặng không thích lắm, nên tôi phải chọn lọc quà để tặng". Anh mở hộp quà ra, bên trong là mô hình tháp ở Paris, ở cuối cái tháp còn có 1 cái cây để cầm, làm người ta có cảm giác giống như kẹo mút.

"Đây là?". Đồ trang sức sao?

"Kẹo mút". Đông Phương Thuật chọn kẹo mút làm quà tặng cho cô:" quà tặng này em sẽ nhận thôi".

Liễu Duy Nhu cảm thấy anh thật sự có sáng tạo rồi, sau đó vui mừng nhận lấy kẹo mút

Cô cũng không có suy nghĩ nhiều, mà trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào? Cô với Đông Phương Thuật không phải là có ký một hợp đồng sao, tại sao lại có cảm giác ngọt ngào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận