Cô Vợ Trẻ Thế Thân Của Tổng Tài

Nhân viện nhà họ Mặc rất nhiều, bộ phận cũng đông đúc, bình thường cho dù có không ít gương mặt quen thuộc, nhưng đôi bên cũng không nói được mấy lời, gặp mặt cũng lướt qua nhau.

Đường Lạc Lạc mới đến chưa bao lâu, đương nhiên không quen biết nhiều, nhưng hôm nay, cô vừa vào toà nhà làm việc của nhà họ Mặc, thì phát hiện gần như tất cả mọi người, đều vô cùng quen thuộc với cô vậy, nhìn thấy cô đều cười tít mắt, trên mặt lộ ra nụ cười tràn trề nhiệt tình, còn chủ động chào hỏi với cô.

- Cô đường, chào buổi sáng!

- Cô Đường, chiếc váy không tệ nha!

- Một ngày mới, phải cố lên nha!

Đường Lạc Lạc có chút cảm giác được quan tâm mà lo sợ, cúi đầu nhìn chiếc váy mình mặc hôm nay, là chiếc váy ngắn Chanel màu đen cực kỳ đơn điệu, cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại được nhiều người khen như vậy, chắc chứng tỏ đúng là rất đẹp rồi…

Nghĩ như vậy, tâm trạng Đường Lạc Lạc chốc lát càng tốt hẳn lên, ngưỡng ngực ngước đầu đi về phía bộ phận thiết kế, trên dọc đường số người đến chào hỏi mình càng ngày càng nhiều, bắt đầu Đường Lạc Lạc còn trả lời từng người một, sau cùng mặt đều cười đến tê luôn rồi, chỉ có thể gật đầu lại gật đầu nữa, như đánh trống Denden đến cửa phòng bộ phận thiết kế.

Kết quả vừa mở cửa ra, một đám đồng nghiệp trong phòng làm việc, như thác lũ phá đê vậy, toàn bộ phần phật đến đây.

- Lạc Lạc, cô đến rồi! Aaaa khoảng thời gian cô đi tôi rất nhớ cô.

- Cô lại xinh đẹp lên rồi.

- Chúc mừng Lạc Lạc đoạt được quán quân cuộc thi thiết kế, đúng là giành vinh quang cho công ty chúng ta!

- Lạc Lạc, cô đúng là có phẩm vị, vừa nãy bóng dáng cô đứng ở cửa, tôi còn tưởng cô là ngôi sao…

Những nhân viên thiết kế bình thường tám chuyện không giới hạn, lúc nói ngon nói ngọt cũng không thành vấn đề, chốc lát khen đến Đường Lạc Lạc đến tận lên tiên, chỉ là cùng nhau làm việc lâu như vậy rồi, Đường Lạc Lạc thực sự quá hiểu bọn họ rồi, lập tức hắng giọng.


- Được rồi được rồi, đừng lừa bịp tôi nữa, quen biết lâu như vậy rồi, có thể nói chút lời thật lòng được không?

Nói như vậy, mọi người đều có chút xấu hổ nhìn đối phương, rồi cười.

Quan hệ giữa La Thư Vũ và Đường Lạc Lạc là tốt nhất, đi đến kéo lấy cánh tay của Đường Lạc Lạc.

- Lạc Lạc, cô lại có thể là bà Mặc, cô giấu chúng tôi lâu như vậy, may là thấy xem trực tiếp cuộc thi thiết kế, chúng tôi mới biết được…

- Đúng rồi đúng rồi, lúc trước có lời nói gì không đúng, cô nhất định đừng chấp nhặt với chúng tôi.

- Chúng tôi đều nhanh mồm nhanh miệng, chứ không có ác ý. Ai biết cô lại là vợ của cậu chủ Mặc, còn tưởng bạn trai cô là Tần Việt nữa.

Đường Lạc Lạc giờ mới hiểu ra, thì ra thái độ mọi người đối với mình thay đổi nhanh chóng, lại là do biết được cô là bà Mặc, uổng cho cô còn ngây thơ tưởng rằng, bản thân hôm nay thật sự sáng chói rất có khí thế nữa.

Cô nhịn không được cười phụt một tiếng.

- Mấy người giả quá, nếu không phải như vậy, tôi sắp tin là thật rồi, được rồi được rồi, đều đã quen thuộc như vậy rồi, sau này đừng nói chuyện với tôi như vậy nữa, nổi da gà đầy người rồi.

Đến bộ phận thiết kế hơn nửa năm, tuy cũng có rất nhiều chuyện không vui, nhưng đám đồng nghiệp lắm mồm này, cũng mang lại cho mình rất nhiều niềm vui, vả lại bọn họ đa số chỉ là thích hùa theo thôi, chứ không phải người xấu vô cùng tàn bạo, không nhất thiết nắm lấy một chút không vui trong quá khứ không buông.

Yêu cầu của Đường Lạc Lạc đối với người khác, trước giờ luôn rất thấp, vì vậy một chút cũng không muốn tính toán với bất kỳ ai.

Nhìn thấy thái độ hiền hoà tự nhiên của Đường Lạc Lạc, chứ không do công bố thân phận đến gây phiền phức cho cô, các đồng nghiệp cũng dần dần không phòng bị, sáp đến xung quanh Đường Lạc Lạc líu ríu truy hỏi quan hệ của Đường Lạc Lạc và Mặc Thiệu Đình, có chút biết điều còn khiêng một chiếc ghế cho Đường Lạc Lạc, ở xung quanh Đường Lạc Lạc chất đầy đồ ăn vặt và hoa tươi, mọi người vây quanh Đường Lạc Lạc, tám chuyện nhiệt liệt.

- Lạc Lạc, Lạc Lạc, cô làm sao quen biết cậu chủ Mặc vậy?


- Cô nói cô cũng là bà Mặc rồi, còn làm việc với những nhân viên bình thường, có ý đồ gì vậy? Nếu tôi là cô, sớm đã về nhà thoải mái ngồi làm người vợ toàn thời gian rồi.

- Bình thường đúng là nhìn không ra, Lạc Lạc, không ngờ nha, cô đúng là thâm tàng bất lộ.

Đường Lạc Lạc dở khóc dở cười, nhưng cũng có thể cười trả lời một hai câu, bộ phận thiết kế đang yên đang lành thực sự biến thành buổi họp báo tin tức của Đường Lạc Lạc rồi, trong tràng cười nói, chỉ có Nhạc Thanh xanh mặt, ngồi ở góc phía xa xa.

Nhạc Thanh đúng là có đánh chết cũng không ngờ đến, Đường Lạc Lạc lại có lai lịch lớn đến vậy, lại có thể là vợ của Mặc Thiệu Đình!

Sớm biết cho dù cho cô mười cái gan cũng không dám hành động quái gở với Đường Lạc Lạc, càng đáng hận hơn là, bọn họ không biết, Mặc Lan cũng biết mà, nhưng Mặc Lan biết rõ điểm này, còn sai mình làm trái lại Đường Lạc Lạc, đây không phải rõ ràng muốn mình khó sống sao?

Càng quá đáng hơn là, tại sao là Đường Lạc Lạc?

Nếu như bà Mặc là Lâm Uyển Du, là bất kì một khuê nữ xuất thân danh giá nào, Nhạc Thanh cũng không cảm thấy tiếc nuối hay đố kị, nhưng Đường Lạc Lạc.

Cô ấy bình thường như vậy, thậm chí còn không bằng mình, dựa vào cái gì lại trở thành bà Mặc?

Chẳng lẽ nói, có một số người vận may đúng là tốt đến thế, đến mức vô lý…

Nhưng cái người đó, tại sao không phải là cô?

Nhạc Thanh đang thấp thỏm, tự thương xót cho bản thân, La Thư Vũ đột nhiên nghĩ đến vụ cá cược mấy ngày trước.

- À đúng rồi, lúc trước mọi người không phải đặt cược rồi sao, mấy người đều cược hết lên người quản lý Mặc, chỉ có tôi và Lạc Lạc không như vậy, bây giờ, một đền ba, không được phép ăn quỵt, đặc biệt là cô…


La Thư Vũ mang ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người Nhạc Thanh.

- Cô cược ba ngàn đồng đó, bây giờ đến lúc mấy người đền tiền rồi, mau lên mau lên.

Nụ cười của mọi người có chút ngượng ngùng, trong lòng không ngừng kêu khổ, lúc mới đầu đặt cược, đâu ngờ đến Đường Lạc Lạc sẽ thắng, bây giờ có thể gọi là vác tảng đá đập vào chân mình rồi, vả lại thân phận Đường Lạc Lạc bây giờ đã khác xưa, không thể hung dữ như vậy nữa, nhưng cũng không thể ăn quỵt tiền của Đường Lạc Lạc được, cô ấy là bà Mặc đó.

May mà mọi người đa số cược không nhiều, vài trăm đồng tiền, tuy là như vậy, tỉ lệ một đền ba cũng là rất cao, chưa bao lâu trên bàn đều chất đầy tiền.

Nhạc Thanh cắn môi, sắc mặt khó coi chết đi được.

Lúc đầu cô vì muốn bôi nhọ Đường Lạc Lạc một phen, một phát cược 3000, bây giờ tính ra, thật sự là một số tiền không nhỏ, hôm nay chẳng qua chỉ tuỳ tiện đến đi làm thôi, cô đâu mang nhiều tiền như vậy.

La Thư Vũ sớm đã không vừa mắt Nhạc Thanh, bây giờ nhìn cô.

- Của cô đâu, Nhạc Thanh, cô là nhà cái đó, mau lấy tiền ra.

- Hối gì mà hối, tôi sẽ thiếu tiền không trả sao?

Trên mặt Nhạc Thanh vừa thẹn vừa giận, cô là người thích sĩ diện, bình thường quen hư vinh rồi, muốn cô thừa nhận trên người không mang đủ tiền, thực sự là một chuyện rất mất mặt, đặc biệt là, còn mất mặt ở trước mặt Đường Lạc Lạc.

- Được rồi được rồi, mọi người lấy tiền về đi.

Đường Lạc Lạc lắc đầu, mang tiền trên bàn của mọi người lần lượt trả lại cho bọn họ.

- Lúc đầu chỉ là ham chơi thôi, tôi chỉ là một người mới không tên tuổi, vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, mọi người đều không để mắt đến tôi là bình thường, tôi lúc đó cũng nhất thời kích động, mọi người coi như một trò đùa thôi, không cần tưởng thật đâu.

- Lạc Lạc…

La Thư Vũ còn muốn nói gì đó, lại bị Đường Lạc Lạc dùng ánh mắt áp chế lại.


Các đồng nghiệp xung quanh ngại ngùng lấy tiền lại, ánh mắt nhìn Đường Lạc Lạc, ngoài trừ áy náy, còn có chút sùng bái.

Lúc trước Đường Lạc Lạc thực sự chỉ là một học sinh khoa thiết kế mới tốt nghiệp, do khiêm tốn lương thiện, thì bị xem thường là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ, mọi người biết Đường Lạc Lạc thực ra là vợ của Mặc Thiệu Đình, trong tình huống này, còn hiểu ý lòng người không chút giả tạo như xưa, đúng là rất khiến người ta kinh ngạc.

Sự lương thiện và hữu nghị của cô, không phải là một sự giả vờ và miễn cưỡng, mà là do bản tính.

Việc này khiến mọi người đều có chút tự thẹn kém người, đặc biệt là Nhạc Thanh, đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy trên mặt ăn một cái tát vậy, đau rát.

Đường Lạc Lạc cười, như bình thường đi đến ngồi vào vị trí của mình.

- Thực sự mọi người không cần như vậy, lúc trước đối xử với tôi thế nào, bây giờ đối xử với tôi như vậy là được rồi, vả lại, Mặc Thiệu Đình… rất nhanh sẽ không còn là giám đốc Mặc của mọi người nữa.

- Cái gì?

Lời Đường Lạc Lạc vừa dứt, mọi người trong phòng làm việc đều kinh ngạc mở to mắt.

- Lạc Lạc cô đang nói gì vậy?

Từ lâu, mọi người đã quen liên hệ Mặc Thiệu Đình và nhà họ Mặc cùng nhau, nhà họ Mặc tuy không phải do Mặc Thiệu Đình sáng lập, nhưng năm năm trước, nhà họ Mặc gặp phải thử thách và chấn động chưa từng có, là Mặc Thiệu Đình cố gắng xoay chuyển tình thế, mang một nhà họ Mặc đang hấp hối, chỉnh mới lại, đồng thời trong thời gian mấy năm nay, khiến giá trị sản lượng của nhà họ Mặc tăng gấp bội qua nhiều năm, thành tượng đài trong giới công nghiệp, đẩy nhà họ Mặc lên đến một độ cao chưa từng có.

Bản thân anh vốn vừa là người sáng lập nhà họ Mặc, cháu của Mặc lão gia, tuy nhà họ Mặc không phải xí nghiệp của gia tộc, nhưng Mặc Thiệu Đình là người thừa kế nhà họ Mặc, cả thành phố S thậm chí là cả Hoa Hạ đều đã hiểu rõ trong lòng.

Nhà họ Mặc… sao có thể đổi chủ được?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thần sắc Đường Lạc Lạc như thường mở chiếc laptop của mình ra, biểu cảm bình thường đến không chịu được, cô tôn trọng quyết định của Mặc Thiệu Đình, đừng nói là nhường lại nhà họ Mặc cho người khác, cho dù có ngày Mặc Thiệu Đình không còn gì, cô cũng sẽ kiên định như cũ đứng về phía anh.

Quyết định của Mặc Thiệu Đình, nhất định là quyết định chính xác, lựa chọn của Mặc Thiệu Đình, cũng chính là lựa chọn của Đường Lạc Lạc.

Và đồng thời, trong hội nghị đại sảnh của những quản lý cấp cao của nhà họ Mặc, đang trải qua sự biến đổi dữ dội…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận