Lo chỗ ở ổn thỏa cho vợ xong cậu hai liền bắt tay vào công việc như thường ngày và không tỏ vẻ thương nhớ, lưu luyến Ngọc gì cả mà thay vào đó là ngày ngày tỏ ra quan tâm tới Nguyệt hơn.
Mợ cả thấy vậy thì nghĩ đây là cơ hội để thao túng công việc làm ăn bởi Nguyệt chỉ có sắc mà không có não, đầu óc của cô ta ngoài sự mưu tính thâm hiểm thì về làm ăn cô ta chả biết gì cả.
Đợt này công việc bên xưởng may nhiều nên cậu hai để cho Nguyệt quán xuyến bên chỗ xưởng thêu, cô ta cảm nhận rõ cậu ngày càng tin tưởng mình thì càng tỏ vẻ ta đây.
Mợ cả thấy cậu hai ngày càng chiều Nguyệt cũng giả lả ngỏ ý muốn giúp đỡ cô ta một tay thì cậu hai cũng đồng ý.
Biết cậu hai dạo này bận rộn bên mấy xưởng may không có thời gian để ý tới xưởng thêu này nên mợ cả quyết định làm liều một phen.
Đá được Ngọc đi thì Nguyệt cũng chả là gì hết, Ngọc đi rồi nên không còn ai đứng ra kiểm tra khâu chất lượng nên mợ ta tính kế tiếp theo.
Ngày mốt là kí một mối làm ăn khá lớn nên mợ ta quyết định nhân dịp này ra tay.
Hôm nay bên xưởng thêu chính thức kí nhận được đơn đặt hàng mới, lần này cậu hai để cho Nguyệt và mợ cả tự quyết định về giá thành sản phẩm.
Nguyệt thấy cậu tin tưởng mình thì vui vẻ ra mặt đàm phán.
Sau khi ký kết xong xuôi thì mợ cả dùng lời lẽ ngọt ngào nói nhận giúp khâu đặt vải và chỉ thêu cho đợt hàng này và đương nhiên là Nguyệt không có kinh nghiệm thì ngay lập tức đồng ý liền, mợ ta đắc thắng nhưng vẫn mở lời thăm dò tiếp:
– Cô …À giờ phải gọi là mợ Nguyệt chứ nhỉ? Mợ càng ngày càng giỏi giang rồi! Cậu hai chiều mợ vô điều kiện làm tôi và mợ ba ganh tị quá!
Nghe mợ cả gọi một tiếng mợ Nguyệt thì trong lòng cô ta sung sướng, đúng rồi, giờ con Ngọc đã ra khỏi nhà, cậu hai cũng đã từ nó rồi thì cái địa vị mợ hai kia phải là của mình chứ còn của ai vào đây nữa, cô ta nhìn mợ cả cười cười ra vẻ cốt cách:
– Mợ cả cứ quá khen chứ em có làm được gì mấy đâu, lần này đơn hàng khá lớn mợ phải nhiệt tình giúp em đấy.
– Mợ yên tâm, tôi sẽ giúp!
Mợ cả ngày hôm sau đã có mặt rất sớm cùng Nguyệt ở xưởng thêu để sắp xếp mọi thứ, tuy nhiên mọi hoạt động của bên này đều không qua mắt được cậu hai, mọi việc đã được Đậu báo cáo chi tiết hết.
Mợ cả cho Nguyệt cùng đi xem một loạt chỉ thêu sắp tới sẽ lấy dùng, cô ta không hiểu lắm nhưng ra vẻ là người có hiểu biết, cũng bàn luận như thật để che đi khiếm khuyết của mình.
Tuy Nhiên mợ cả thừa biết cô ta là người đầu ốc rỗng tuếch về kiến thức kinh doanh, có điều mợ ta khôn ngoan coi như không biết để Nguyệt cứ tha hồ bàn luận:
– Mợ cả! Em thấy loại đầu tiên mình xem rất được đó!
– Ừ! Nhưng loại bên này màu mè đẹp mới bắt mắt và hợp với xu hướng hiện nay!
– Nhưng có sợ chất lượng không tốt, dễ phai màu không mợ?
– Mợ yên tâm, tôi đã kiểm nghiệm kỹ rồi, loại này tương đối tốt, không phai màu mà lại rất được ưa chuộng, mợ cứ nghe tôi dùng loại này, vừa tiết kiệm được chi phí, mà hàng thêu lên lại đẹp, cậu hai có khi lại khen mợ biết tính toán cũng nên.
– Vâng, thế mợ cả giúp em chuyện nhập chỉ thêu nhé?
– Tôi dám chắc là cậu hai rất hài lòng với mợ lần này, cứ nghe tôi đi!
Nguyệt nghe bùi tai nên cũng nghe lời khuyên của mợ cả, cô ta giao cho mợ cả lo hết việc nhập chỉ để thêu, còn mình chỉ ra vào xem xét cho có lệ và đi ăn chơi.
Từ lúc được cậu hai để tâm thì mợ cả và mợ ba cũng giới thiệu cho Nguyệt tham gia vào mấy hội phu nhân nhà giàu có nên cô ta cũng quen biết được vài người và được họ dẫn đi chơi ở sòng bạc mấy lần.
Nguyệt thuộc dạng con gái chơi bời trước đó, lại hão danh tiếng nên ngay lập tức được mợ cả và mợ ba dẫn dắt vào đúng chỗ thể hiện gia đình có chức sắc.
Nguyệt không ham thú chuyện làm ăn chỉ là lấy lòng bà Liên và cậu hai nên mới nhẫn nhịn đến giờ này nhưng nay có mợ cả giúp đỡ thì thảnh thơi đi đàn đúm ăn chơi cả ngày, cứ gần tới giờ mới về nhà giả làm con dâu ngoan vợ đảm.
Hôm nay trước khi đi lo công việc cậu hai có gọi điện qua hỏi han tình hình thì cô ta diễn như thật, miệng thao thao nói vẫn đang cho làm đều.
Cậu hai biết cô ta đang diễn nhưng vẫn nhắc nhở cô ta hết sức cẩn trọng:
– Em phải xem xét thật kỹ lưỡng, hàng đợt này họ yêu cầu cao không cẩn thận là phải đền bù và còn có thể dây dưa tới pháp luật đó!
– Em biết rồi! Cậu yên tâm đi đi!
– Được rồi! Tôi đi làm đây!
– Vâng.
Bên này mợ cả đã thao túng được xưởng thêu nhưng bên kia thì cậu cả và cậu ba bị áp chế không làm gì được, mọi quyền quản lý xưởng may nhỏ cũng bị cậu hai thu lại.
Hai người đang là kẻ có tiếng nói trong xưởng mà nay bị cậu hai tước hết quyền hành thì đâm ra tức giận, đương nhiên bị mất hết sĩ diện với công nhân nên cậu ba và cậu cả không chịu được nỗi nhục này.
Nuốt không trôi nỗi tức giận nên cậu cả và cậu ba tìm cậu hai và giữa ba người đã xảy ra tranh chấp, to tiếng, cậu cả mất bình tĩnh quát lên:
– Mày nên nhớ tao là anh của mày đấy!
– Nếu anh đã nhớ tới vị trí của mình trong nhà thì anh càng nên chú tâm vào giúp tôi quản lý công việc chứ không phải là phá hoại như hiện nay!
– Mày nói ai phá? Mày nghĩ không có chúng tao thì một mình mày làm được à?
– Vậy hai người thử nghĩ xem tôi đã bao lần phải đi thu dọn bãi chiến tích của hai người gây ra, làm ăn không tính toán, thua lỗ không biết dự đoán, nhận bừa, làm ẩu, nếu cứ để hai người làm giúp thì có khi không những không phát triển mà rất có thể đã sụp đổ lâu rồi!
– Mày đừng có ỷ thế mẹ giao quyền hành cho mà muốn làm gì thì làm, tao và thằng ba vẫn có phần ở trong này, chúng tao có phá cũng là phá tiền của tụi tao!
– Anh noí thế mà không cảm thấy xấu hổ với linh hồn cuả cha, không cảm thấy hổ thẹn với mẹ à? Anh xem anh có xứng đáng làm anh không?
Cậu ba lúc nãy còn hùng hồn lắm nhưng khi nghe cậu hai nói thì im thin thít, còn cậu cả vẫn chưa chịu thôi:
– Mày đừng mong tao sẽ bỏ qua, của cải của tao thì tao muốn làm gì thì làm mày không có quyền được chiếm giữ!
– Tôi không chiếm giữ cái gì cả, tôi là đang giữ gìn gia sản của họ Phạm Gia này, bao nhiêu con người đang trông chờ vào nên tôi không thể vì hai kẻ không biết phân biệt phải trái mà nhượng bộ.
Hôm nay còn vì là anh em nên tôi mới nói, nếu anh nhất quyết giữ quan điểm phá hoại không chịu tu tỉnh thì từ nay anh đừng đến xưởng làm việc nữa.
– Mày…Mày dám đuổi tao?
– Tôi rất bận nên hai người ra ngoài đi!
– Mày…
Cậu hai không nói nữa mà tập trung làm việc tiếp, cậu cả vẫn giữ thái độ khó chịu, hoạnh họe thì cậu ba vội lôi cậu cả ra ngoài khiến cậu ta càng bực thêm:
– Chú làm gì mà lôi kéo tôi vậy?
– Thôi anh bớt giận, chuyện đâu còn có đó!
– Lúc trước chú còn hăng lắm, sao vào tới phòng nó chú lại im như thóc ngâm vậy?
– Em thấy anh Bách noí cũng có lý, chúng ta từ trước nay toàn…
– Im ngay! Chưa gì mày đã như con rùa rụt cổ vậy hả? Mày chả có tâm cơ giống con vợ mày!
– Anh lại bị hai bà vợ chúng ta tẩy não rồi hả? Dù gì anh và em với anh Bách mới là ruột thịt, anh ấy có mắng nhưng chưa bao giờ hãm hại hay bỏ rơi chúng ta cả.
– Mày…Mày thấy hối hận rồi chứ gì? Cũng đều là con trai nhà họ Phạm nhưng mày xem mẹ có xem hai chúng ta như nó không?
– Anh đừng có nghĩ thế, tại chúng ta không chịu làm ăn mà chỉ phá nên mẹ mới giao cho anh Bách quản lý đó chứ!
– Từ nay mày theo nó đi đừng theo tao nữa, cút cho khuất mắt tao!
– Anh cả…anh cả, nghe em nói đã…
Cậu cả tức giận bỏ đi vì giờ cậu ba cũng nửa chừng nghiêng về phía cậu hai.
Tối đó cậu cả nói chuyện với vợ về việc xảy ra hôm nay thì mợ ta nổi đóa lên tức giận.
Thấy chồng bị cắt bỏ quyền quản lý ở xưởng thì mợ cả càng tỏ ra căm hận cậu hai nhưng để phục thù và làm cho bà Liên tin tưởng thì mợ ta vẫn khuyên chồng đi làm bình thường.
Mợ ta nói với chồng cố gắng nhẫn nhịn một thời gian, mọi việc cứ để mợ ta sẽ thu xếp trút giận thay.
*****
Từ ngày Ngọc rời đi thì công việc lại đè nặng lên đôi vai của cậu hai thêm nhiều, Nguyệt thì ngày ngày đi chơi tới chiều tối mới về, cô ta chắc chắn giờ chẳng ai có thể chiếm ngự cái danh phận mợ hai nữa nên ung dung hưởng thụ lắm, lại có thêm mợ cả giúp cô ta quán xuyến mọi việc ở xưởng thêu thì càng có thời gian rảnh rỗi để đi và đi…
Như hôm nay cũng vậy, lướt qua xưởng một chút là cô ta lại đi tới chỗ của các quý bà ăn chơi.
Nguyệt thấy cuộc sống của mình qúa ư là dễ chịu, có chồng đẹp trai, tài giỏi không mấy ai có thể bì kịp, nghĩ tới Ngọc cô ta lại cười khẩy và thầm rủa cô ngu ngốc để mất người chồng tốt như cậu vào tay mình.
Nhưng cô ta cũng nghĩ để giữ chân cậu hai được lâu hơn thì cần có đứa bé thì mới an tâm.
Nghĩ tới đây cô ta lại thắc mắc, rõ là ngủ chung với cậu bao lần rồi mà sao vẫn không có dấu hiệu gì nhỉ, cảm giác cứ như là chưa thật sự ấy, có khi tối nay phải bắt cậu làm lại xem thế nào chứ mọi lần không có cảm giác gì hết.
Tối đó ăn xong Nguyệt nói chuyện của mình cho mợ cả nghe thì mợ cả đưa cho cô ta một gói thuốc và nói:
– Mợ Nguyệt cứ cho một ít thuốc này vào cốc nước hay trà của cậu hai thì đảm bảo là mợ sẽ có cảm giác ngay và có một đêm đáng nhớ!
– Thật hả mợ?
– Thật!.