Nhà chính Lục gia.
Lục Vĩ Đình ngồi trên sofa, sắc mặt trông chẳng mấy vui vẻ.
Vầng trán đã in hằng những vết nhăn của thời gian để lại.
Hàng lông mày chau lại khiến cho gương mặt vốn vô cùng phúc hậu nay lại hiện lên một vẻ suy tư khó đoán.
Giúp việc đang định bưng trà lên cho Vĩ Đình thì Lục phu nhân ngăn lại, bà muốn đích thân mang lên cho chồng mình.
"Có chuyện gì mà trông ông có vẻ buồn bã vậy?" Bà hỏi.
Ông cười nhạt, nụ cười càng khiến cho bầu không khí thêm phần nặng nhọc.
"Thanh Thanh à, dạo này bọn trẻ thế nào rồi?" Vĩ Đình hỏi ngược lại bà.
"Bọn trẻ vẫn ổn, gia đình trông có vẻ rất hoà thuận nhưng mà..."
Thanh Thanh ngập ngừng không muốn nói ra lời tiếp theo, đến cả bàn tay đang châm trà cũng dừng lại.
"Không biết thằng Vĩ Phong nhà mình nó có đối xử tốt với con người ta hay không." Lần này đến lượt bà thở dài.
Lục phu nhân rất thương Thiên Di, bà coi cô như là con ruột của mình vậy.
Nhưng khi kết hôn với Vĩ Phong, bà biết chắc rằng đứa con trai này của mình sẽ đối xử rất lạnh nhạt với Thiên Di.
Thanh Thanh còn biết được rằng người mà con trai mình hết mực yêu thương không phải là cô.
Liệu sau bao năm chung sống, mọi thứ có thay đổi?
"Nó mà làm gì có lỗi với con dâu chắc tôi không còn mặt mũi nào mà nhìn Lâm gia mất." Thanh âm mang theo sự lo lắng và bất lực.
Lục gia chỉ có một mình Lục Vĩ Phong, từ nhỏ do sẵn bản chất lãnh đạo cộng thêm sự thông minh hơn người nên anh đã sớm nhận thức được sự khác biệt của bản thân với mọi người xung quanh.
Kể từ đó Vĩ Phong như thu mình trong tảng băng lạnh lẽo do chính anh tạo ra.
Cũng may rằng anh còn có một người bạn đó là Văn Nguyên nếu không cuộc sống chắc sẽ rất cô đơn.
Còn bây giờ, có lẽ Vĩ Phong đã tìm thấy được chút ánh sáng từ nơi xa xăm và lớp băng đang dần tan chảy.
Lục phu nhân sực nhớ ra điều gì đó,bà nhìn Vĩ Đình.
"Đúng rồi, ông còn chưa nói cho tôi biết vì sao trông ông lại ủ rủ như vậy?"
Vĩ Đình giơ tay đón lấy tách trà từ tay Thanh Thanh, ông lại một lần nữa né tránh ánh mắt trông chờ của bà.
Bà không đợi được nữa thế là tiếp tục lên tiếng dò hỏi.
"Có phải là vì chuyện của Từ Chính Khiêm?" Ánh mắt Thanh Thanh đanh lại khi nhắc đến cái tên này.
Lần này Vĩ Đình cuối cùng cũng lên tiếng đáp trả, vị đắng của trà như làm thức tỉnh khoang miệng của ông.
"Tôi lo rằng Vĩ Phong còn quá non trẻ để đối phó với một con cáo già như lão." Giọng ông nghiêm túc nhưng lại tràn đầy sự lo lắng của một người cha.
Thanh Thanh cười cười, hoá ra chồng mình là đang lo chuyện đó.
Bà lên tiếng an ủi
"Ông đừng quá lo lắng, Vĩ Phong bây giờ đã trưởng thành.
Tôi tin rằng nó sẽ tự có tính toán cho riêng mình."
"Mong là vậy." Lục lão gia hướng mắt nhìn xa xăm, sự lo lắng vẫn còn đọng lại trong lòng.
"Thôi mà ông đừng có làm ra vẻ mặt như thế, tôi là vợ ông nên nhìn vào cũng cảm thấy rất xót xa đấy!" Thanh Thanh nói.
Vĩ Đình nghe vậy liền bật cười thành tiếng.
"Bà cũng biết xót xa cho tôi sao?"
"Tất nhiên rồi! Nếu không sao lúc trước tôi lại chấp nhận gả cho ông kia chứ?" Bà nhăn mặt nói.
"Thôi được rồi tạm gác chuyện sầu não qua một bên.
Cũng đã sắp hết một năm rồi, hay là đến hôm tất niên mình rủ vợ chồng nó về đây ngủ lại ít hôm.
Từ đó đến giờ con dâu của chúng ta chưa ngủ lại đây lần nào cả.
Ông thấy thế nào?"
Bà chuyển sang chủ đề khác.
Sắc mặt cũng thay đổi mà trở nên vui vẻ hẳn lên.
Xem ra Lục phu nhân trông con dâu còn hơn cả con trai mình nữa.
"Tùy bà quyết định, cũng đã lâu rồi không gặp bọn nó." Lục lão gia giao lại quyền quyết định cho phu nhân.
Nói về chuyện tiệc tùng hay tổ chức tiệc gì đó thì bà rất là rành rỏi.
Vậy là sắp có một bữa tiệc cuối năm thật ấm áp.
[...]
Hai chiếc xe lăn bánh trên con đường mùa đông khá vắng vẻ.
Cuối tuần là thời điểm để nghỉ ngơi nên giờ này cũng chẳng có nhiều xe cộ qua lại.
Đúng như Vĩ Phong đã nói, với cái thời tiết lạnh âm độ như vầy thì chỉ có tên điên như Văn Nguyên mới gọi điện lúc sáng sớm mà rủ ra ngoài.
Trên xe của Thiên Di và An Nhiên.
An Nhiên mở nhạc rất lớn, là một bài nhạc giáng sinh ấp áp.
Đến lúc này Thiên Di mới chợt nhận ra, mới đó mà đã sắp hết một năm rồi.
"Hai vợ chồng cậu có định đi đâu vào dịp lễ này không?" An Nhiên lớn giọng hỏi để lấn át bớt tiếng nhạc sôi động nhưng lại ồn ào.
Thiên Di nghe vậy cũng vờ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ nhưng thật ra trong đầu đã sớm có câu trả lời.
"Anh ta thì không biết thế nào.
Còn mình thì năm nay định quấn chăn, bật lò sưởi, ngồi trên sofa mà xem phim suốt đêm."
Chỉ là dự tính thôi mà sao nghe có vẻ lười biếng, cô đơn đến vậy?
"Cậu không đi cùng, Vĩ Phong anh ta dám đón giáng sinh một mình sao?" An Nhiên cười cười, đến cả kẻ ngốc nhìn vào cũng nhận ra được rằng Vĩ Phong đang có tình ý với Thiên Di, ánh mắt của một người đàn ông nhìn người phụ nữ đặc biệt đối với họ luôn luôn đặc biệt hơn cách họ nhìn các người phụ nữ khác.
Thiên Di nhếch môi làm ra vẻ bất cần.
"Anh ta làm gì thì tùy anh ta.
Mình chẳng thèm quan tâm cũng không muốn để mắt đến."