Trở lại với thực tại, hôm nay là ngày người của Lục thị sẽ đến Lý thị để xem trang phục được thiết kế.
Các nhà thiết kế của Lý thị đã bận bịu từ rất sớm, đặc biệt là An Nhiên, cô muốn chắc chắn không có bất cứ sơ xuất nào xảy ra.
Bộ đầm dạ hội màu đen huyền bí được đính hạt lấp lánh một cách hết sức tinh tế trông cứ như một bầu trời sao đang toả sáng rực rỡ vào ban đêm vậy.
Những bộ trang phục đẹp đẽ này đều là công sức nổ lực bao ngày của An Nhiên mà thành, cô phải gác lại những lần vui chơi thoải mái cùng những đêm ngon giấc để hoàn thành bộ trang phục này.
Mong là người bên Lục thị cảm thấy vừa ý.
"Lý tỉ, em nghe nói 9 giờ hôm nay người bên Lục thị sẽ đến đó." Cô em đồng nghiệp nhỏ hơn An Nhiên hai tuổi hớn hở nói.
Cô ấy tên là Hạ Hiên
"Vậy à." An Nhiên đáp lời đồng thời vươn vai một cái để lấy lại tinh thần, tối qua cô thức đến tận 4 giờ sáng để chỉnh sửa lại những chi tiết còn sai sót.
"Em nghe nói lần này phó tổng sẽ đích thân đến để xem xét mẫu thiết kế, nghe nói anh ấy là một người rất đẹp trai." Cô em chống tay lên cằm mơ mộng, thật may mắn khi mình làm việc cùng tổ với An Nhiên.
An Nhiên phì cười.
"Chị đâu quan tâm người đó đẹp hay không, chỉ cần đừng quá gắt gỏng là được." Thật ra là cô khá quan tâm đó chứ, con gái mà ai lại không thích trai đẹp.
[...]
Chiếc Aston Martin màu bạc đỗ trước cổng Lý thị, nam nhân với bộ vest xanh thanh lịch mở cửa bước ra.
Với vẻ ngoài điển trai thế này thì khó ai có thể cưỡng lại mà không nhìn một cái.
Anh bước vào quầy lễ tân.
Kiến trúc ở Lý thị khá trang nhã và không quá màu mè, thật sự không giống các công ty thời trang giải trí khác mà anh biết.
"Phó tổng Văn, trang phục của tổ thiết kế đã sẵn sàng, hiện tại đang ở tầng 8 ạ." Cô nhân viên quầy lễ tân cung kính chào hỏi sau đó dẫn đường cho anh.
Hôm nay Văn Nguyên chỉ đi một mình, Vĩ Phong còn phải xử lý việc khác và anh đến đây không chỉ để xem mẫu thiết kế mà còn có việc quan trọng cần bàn với Tổng giám đốc Lý thị.
Thang máy dừng lại ở tầng 8, đây là tầng chỉ tiếp đón những vị khách VIP đơn giản vì nơi đây có không gian yên tĩnh và thiết kế lại rất rất phù hợp để đón tiếp các khách hàng lớn.
"Bên này ạ."
Văn Nguyên mỉm cười, anh bước vào phòng.
Hạ Hiên lay lay cánh tay của cô gái đứng cạnh mình.
"Lý tỉ, Lý tỉ nhìn xem.
Anh ấy đến rồi! Ôi đẹp trai quá!" Giọng cô có phần phấn khích.
"Thôi nào kìm chế một chút, người ta mà thấy bộ dạng này của em thì mặc mũi của Lý thị phải để đi đâu đây?" An Nhiên lên tiếng.
"Không tin thì chị cứ nhìn xem, cái nhan sắc này thật không thể đùa đâu!"
Hạ Hiên không hề phóng đại, Văn Nguyên thật sự rất đẹp trai, phong thái và gương mặt của anh như lật đổ đi hình tượng tổng tài lạnh lùng trong mắt cô gái nhỏ, anh mang vẻ đẹp ấm áp với một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Vào khoảng khắc An Nhiên quay người, nét mặt đó như đập thẳng vào tầm mắt của cô.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc vest, đúng là trang phục có thể làm thay đổi cả con người.
Văn Nguyên trông chững chạc hơn hẳn lần trước.
"Đây là nhà thiết kế chịu trách nhiệm cho sản phẩm lần này.
" Cô tiếp tân giới thiệu.
Văn Nguyên nhận ra người quen, An Nhiên cũng vậy.
Không hẹn mà làm, cả hai đều giả vờ không quen biết nhau.
"Chào Phó tổng Văn, tôi là Lý An Nhiên, rất hân hạnh được gặp."
Cả hai bắt tay nhau làm quen, Văn Nguyên cũng không quen lắm với bộ dạng này của cô.
Tại sao hôm nay cô lại trông trưởng thành và có chút uể oải nhỉ? Thiết kế trang phục vất vả lắm sao? Mà thôi anh không quan tâm, điều quan trọng bây giờ chính là sản phẩm.
An Nhiên cùng vài người đồng nghiệp dẫn anh đến phòng VIP để tiếp đón.
Căn phòng rộng rãi với bốn bức tường đều được làm bằng kính cường lực nên có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh và trông rất thoáng đảng.
Ở giữa căn phòng có đặt một con manơcanh đang khoát trên mình một bộ đầm dạ hội sang trọng.
"Phó tổng Văn, đây là bộ trang phục được làm ra dựa trên mẫu sản phẩm bên anh đã đưa, mời anh xem qua một lượt." Giọng nói và thái độ nghiêm túc trong công việc của An Nhiên khác hẳn với những lúc bình thường.
Cô luôn dành sự tập trung nhất định cho công việc.
Bộ đầm nổi bật được đặt ở một vị trí trang trọng, Văn Nguyên có phần ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ trang phục này nhưng anh lại càng ngạc nhiên hơn khi biết người đó lại là An Nhiên.
Hình tượng của cô trong mắt anh đã thay đổi.
Văn Nguyên cảm thấy khá hài lòng, sau khi xem xét xong, anh ung dung ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế sofa màu trắng.
Cô gái đi theo An Nhiên nhẹ nhàng rót cho anh một tách trà.
Văn Nguyên uống một ngụm, trà ở Lý thị quả thật rất ngon.
"Anh thấy thế nào?" An Nhiên hồi hộp hỏi, có thể thấy sự nóng lòng và lo lắng trong đáy mắt cô.
Tuy An Nhiên vẫn luôn tự hào về thiết kế của mình như cô cũng muốn người khác coi trọng nó.
Nếu được Văn Nguyên - Phó tổng của Lục thị công nhận thì còn gì bằng.
Mong là anh không vì tư thù cá nhân mà làm ảnh hưởng đến kết quả quyết định.
Khác với sự hồi hộp chờ đợi của An Nhiên, Văn Nguyên chậm rãi nhìn lại một lần nữa, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Bộ đầm này rất hợp với mẫu trang sức mà Lục thị sắp cho ra mắt, bầu trời sao và mặt trăng tất nhiên sẽ tạo nên một sự hoà quyện tuyệt mĩ.
Nhưng mà Văn Nguyên vẫn chưa cảm thấy hài lòng.
Anh còn có một yêu cầu nữa.