Vĩ Phong múc một muỗng canh cá nếm thử, có sự giám sát của bếp trưởng chắc món ăn cũng sẽ không đến nỗi tệ.
Món canh thơm lừng được đưa đến miệng.
Ơ nhưng mà có gì đó là lạ.
Sao nó lại mặn thế này?
Thấy Vĩ Phong nếm thử, Thiên Di liền tươi cười nói với anh.
"Thế nào? Có ngon không? Tôi biết anh không thích đồ ngọt nên đặc biệt không bỏ một hạt đường nào cả." Ánh mắt sáng ngời của cô nhìn anh như đang muốn được khen vậy.
"Cũng không tệ." Anh cố giữ bộ mặt và thái độ bình tĩnh để tiếp tục thưởng thức.
"Tôi nếm thử xem sao." Cô cũng cầm muỗng định múc canh lên nếm thử, nói thật Thiên Di cũng có hơi hoài nghi về mùi vị của món ăn.
"Không cho, món này là em nấu cho tôi mà!" Vĩ Phong ngăn cô lại, kéo bát canh về phía mình.
Anh lo rằng khi Thiên Di nếm thử sẽ cảm thấy tự ti về khả năng nấu nướng của mình.
Người phụ nữ của Vĩ Phong sẽ luôn luôn hoàn hảo trong mắt anh nên anh không cho phép Thiên Di tự ti về bất kỳ điều gì.
Cho dù bát canh không được ngon nhưng do chính tay cô đã làm mà, phải ăn hết mới được.
Nhưng mà...nó mặn thật sự!
Ăn hết bát canh này, không biết Vĩ Phong có bị lên huyết áp không đây?
[...]
Bữa ăn địa ngục được thiên thần nấu cho đã trôi qua một cách êm đẹp, trong lúc Thiên Di lên phòng thay quần áo ngủ thì Vĩ Phong đang ở dưới nhà bếp giáo huấn cho bọn họ một trận.
Anh dặn dò thật kĩ với bếp trưởng rằng tuyệt đối đừng để cô vào bếp thêm lần nào nữa.
Mặc dù Vĩ Phong rất biết ơn tấm lòng của Thiên Di nhưng sau khi ăn hết bát canh thì đầu óc anh có hơi choáng váng.
Vị bếp trưởng ngơ mặt ra đó, rõ ràng ông đã quan sát kĩ càng trong lúc cô nấu nướng, vậy thì sai sót ở đâu ra?
[...]
Chiếc ghế sofa lại một lần nữa xuất hiện hình bóng của hai người.
Hôm nay Thiên Di không xem hoạt hình nữa, cô đã đổi sang các chương trình khoa học để khỏi bị anh bắt bẻ.
Vĩ Phong đột nhiên mở lời nhắc về chuyện ban sáng anh đã nói.
"Tối nay dọn qua phòng tôi."
"Sao lại phải sang đó? Tôi cảm thấy phòng mình rất thoải mái." Thiên Di tưởng anh đang nói mông lung nên cũng chẳng tập trung trả lời.
"Vợ chồng thì phải sống chung." Vĩ Phong nhìn cô.
"Chẳng phải bây giờ vẫn đang sống chung nhà đó sao?" Cái thói thích trả treo của Thiên Di bao năm vẫn không bỏ được.
"Em dám cãi tôi sao?" Anh hơi cau mày.
"Không." Cô vẫn dửng dưng ăn snack một cách rất ngon lành.
Chờ đã, ai cho phép Thiên Di ăn vặt vào buổi đêm thế này.
Vĩ Phong như giận cá chém thớt, giật lấy gói snack từ tay cô.
Anh đi lại phía thùng rác mà vứt vào.
Thiên Di hoang mang tới mức không kịp phản ứng, cô đi đến chỗ em snack thân yêu "an nghỉ" mà trong lòng tiếc rười rượi.
"Nè anh là gì vậy hả!" Cô nhăn nhó mặt mày, điệu bộ trông khá là giận.
"Tôi đã bảo là không được ăn vặt kia mà."
"Anh...anh...!" Thiên Di giận đến mức không nói thêm được lời nào, thế là cô đành hậm hực quay lại chiếc ghế sofa mà ngồi xem tivi.
Suốt cả buổi mặt cô cứ hầm hầm, cả hai ngồi cạnh nhưng chẳng nói với nhau một câu.
Ai có thể nói rằng Thiên Di giận chuyện vặt vãnh nhưng đối với cô việc ăn vặt và snack khoai tây là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Sau khi chương trình tivi kết thúc thì ai về phòng nấy.
Hình như Vĩ Phong đã từ bỏ việc muốn ngủ cùng vợ?
Thiên Di trèo lên giường, căn phòng với những màu sắc chủ đạo khá ấm áp kiến cho tâm hồn chúng ta thêm thanh thản.
Ai như căn phòng lạnh ngắt nào đó...
Thiên Di nhớ lại vẻ mặt lúc bị cô từ chối ngủ cùng của Vĩ Phong.
Anh có chút sốc và có lẽ không ngờ tới cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
Thiên Di bất giác bật cười, anh không thể mắng cô nên mới trúc giận lên gói snack tội nghiệp hay sao?
Nhưng Thiên Di đâu biết được rằng, lúc cô lên phòng, giúp việc và bếp trưởng lại bị giáo huấn một phen vì dám dung túng mua đồ ăn vặt cho cô...
Thiên Di dạo gần đây mắc chứng khó ngủ, vào mỗi tối đầu óc cô hay suy nghĩ lung tung.
Cô bắt đầu thấy bản thân trở nên dịu dàng và chăm lo cho gia đình hơn.
Và còn cảm thấy anh...rất thân thuộc.
À đúng rồi, Thiên Di còn có cảm giác này với một người nữa.
Cái người đàn ông với gương mặt khôi ngô mà cô đã gặp trong bữa tiệc của Lục gia.
Người đó là ai?
11 giờ tối, cô vẫn không thể nào chợp mắt được.
Những suy nghĩ cứ liên tục dậy lên trong đầu, thỉnh thoảng Thiên Di chợt nhớ ra điều gì đó nhưng rồi lại quên mất.
Quả thật rất là ức chế!
"Cái căn bệnh chết tiệt!" Cô càu nhàu.
Mặc dù muốn gác lại chuyện tìm hiểu về kí ức của mấy năm gần đây qua một bên như nội tâm và sự tò mò đã kích thích não bộ của cô.
Thiên Di liệu sẽ chọn an phận trong hai năm hay tìm hiểu hết tất cả mọi chuyện?
À còn nữa, ngồi không ở nhà mấy tuần nay làm cho cô phát chán.
Cô muốn làm việc hoặc ít nhất là tìm tòi về thứ gì đó.
Để coi nếu muốn biết về chuyện quá khứ thì việc đầu tiên nên làm là gì đây? Với quyển nhật kí thưa thớt đó thì vẫn chẳng có manh mối nào quan trọng, ai biểu cô lại quá lười viết nhật kí cơ chứ!
Việc duy nhất có thể làm nếu muốn biết chuyện quá khứ đó chính là hỏi thăm người khác.
Thiên Di sẽ không dừng lại ở Lục gia như lần trước nữa mà lần này sẽ tìm hiểu rộng hơn.
Cha mẹ, bạn bè chắc chắn có thể giúp được cô!
Cốc cốc cốc...
Tiếng động lạ làm cho mạch suy nghĩ của Thiên Di phút chốc bay đi mất.
Âm thanh gì vậy? Nó phát ra từ đâu? Bây giờ đã gần 12 giờ đêm đừng làm cô sợ!
Cốc cốc cốc...
Tiếng động đó lại vang lên, để ý kĩ thì nó phát ra từ ngoài cửa.
Đã khuya vậy rồi ai còn đi gõ cửa phòng Thiên Di vậy?
Cốc cốc cốc...
Bây giờ coi nên giả bộ ngủ hay là ra mở cửa đây?
Với bản tính tò mò vốn có, bên ngoài cánh cửa như có thứ ma lực nào đó thu hút Thiên Di ra mở cửa.
Cô chầm chậm bước xuống giường, mang vào đôi dép lê đi trong nhà.
Cầm tay nắm cửa nhè nhẹ mở ra.
Với tốc độ cực nhanh, thân hình to lớn đó nhấc bỗng cô lên.
Phút chốc Thiên Di cảm thấy tim mình đập liên hồi vì sợ hãi...