Buổi sáng tại Lục gia vẫn yên bình như mọi khi.
Thiếu Vĩ Phong, mọi công việc vẫn diễn ra hết sức bình thường chỉ là trong lòng cô có hơi chóng vánh.
Anh không bảo khi nào về, chắc có lẽ là tối nay.
Mong là mọi chuyện diễn ra một cách suôn sẻ.
Tối qua Thiên Di mơ thấy một giấc mơ kì lạ.
Trong mơ cô đang cãi nhau với bố mẹ, hai người cứ liên tục nhắc đến ai đó nhưng cô lại không biết người đó là ai.
Chỉ có vậy.
[...]
"Cậu đã khoẻ hơn chưa?" Thiên Di rót cho An Nhiên một tách trà.
Vườn nhà Lục gia vẫn trong xanh và mát mẻ.
Dưới ánh nắng chiều muộn, hai cô gái xinh đẹp như những bông hoa đang cùng nhau trò chuyện.
"Cũng đỡ hơn rồi." An Nhiên cười nhẹ.
Cô không thể cho Thiên Di biết sự thật được.
"Cậu làm gì cũng phải giữ cho sức khoẻ thật tốt, mình thấy dạo này cậu xanh xao hơn hẳn." Cô cảm thấy rất xót khi thấy bạn mình ngày càng trở nên xanh xao gầy gò.
"Biết rồi biết rồi.
Cậu nhìn lại cậu xem, bây giờ cậu có khác gì mẹ mình không chứ!"
"Mà cậu có chuyện gì muốn hỏi mình sao?"
"Ừm...một số chuyện của lúc trước." Thiên Di hơi ấp úng.
"Coi cậu kìa! Thiên Di bạo dạng của ngày nào đi đâu mất rồi?" An Nhiên đẩy nhẹ vai cô.
"Mình muốn hỏi là...trước đây mình có quan hệ gì với một người đàn ông tên Hứa Khải Hoàng hay không?"
Nghe đến tên anh ta, sắc mặt của An Nhiên liền thay đổi, nó tối sầm lại giống hệt như phản ứng của mẹ cô.
"Sao cậu lại hỏi vậy?" Cô trầm giọng nói với Thiên Di.
"Vì mình muốn biết chuyện trước đây!" Thái độ của Thiên Di lần này quả quyết hẳn.
"Cho dù nó có đau khổ thì cậu vẫn muốn biết ?"
Cô dừng lại một hồi, ánh mắt có hơi trơ ra.
Tại sao lại đau khổ? Người đàn ông đó rốt cuộc trước kia đã có quan hệ gì với cô? Thiên Di thật sự ghét căn bệnh này của mình!
"Đúng vậy! Cho dù nó có đau khổ đến nhường nào đi chăng nữa đó cũng là kí ức của mình." Thiên Di hướng ánh mắt trông chờ về phía cô bạn.
An Nhiên chỉ biết thở dài, cô uống một ngụm trà, vị đắng nhè nhẹ khiến cho cô bình ổn tâm trạng.
Thiên Di nói đúng, đó là kí ức của Thiên Di, cô có quyền được biết!
"Cậu với người đó trước đây đúng thật là có quen biết." An Nhiên thừa nhận.
Quả đúng như Thiên Di dự đoán, chắc chắn là có quen biết.
"Vậy mình có quan hệ gì với Khải Hoàng?" Cô tò mò đặt câu hỏi.
"Cậu với anh ta trước đây từng..."
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về."
Giọng giúp việc gọi cô cắt ngang cuộc trò chuyện.
Vĩ Phong đã về.
An Nhiên thở dài.
"Chuyện này từ từ rồi nói."
Cũng đành vậy, Thiên Di tiễn An Nhiên ra cổng rồi nói lời tạm biệt.
"Chuyện này nhất định phải nói rõ cho mình biết.
Còn nữa, nhớ giữ gìn sức khoẻ." Thiên Di cười nhạt.
Điều duy nhất bây giờ cô có thể làm cho An Nhiên chính là một lời dặn dò.
"Mình biết rồi, cậu cũng vậy!" Đáp lại lời nói của Thiên Di, An Nhiên tặng cô một cái ôm ấm áp như muốn an ủi tâm trạng bất ổn của bạn mình dạo gần đây.
An Nhiên biết được Thiên Di đang áp lực đến nhường nào, ngồi không nhìn mọi người vất vả hoàn toàn không hợp với Thiên Di...
[...]
"Anh về rồi đó à, có mệt lắm không?" Thiên Di hỏi thăm.
Vĩ Phong chỉ "ừm" nhẹ một tiếng, anh tựa lưng vào thành ghế sofa nhắm nghiền hai mắt mà thư giản đầu óc.
Muốn điều hành một tập đoàn lớn không dễ dàng gì nhất là đối với một người còn rất trẻ tuổi như anh.
Nhưng Vĩ Phong tin vào quyết định và sự phán đoán của mình mặc kệ người khác nói gì.
Kết quả sẽ chứng minh tất cả.
"Trà của anh đây." Thiên Di tiến lại ngồi phía đối diện, đặt ly trà cô mới pha lên bàn.
"Cảm ơn." Anh đáp lời nhưng vẫn không mở mắt.
Thiên Di vẫn ngồi đó nhìn anh, cứ như bị gương mặt hoàn mĩ đó thu hút.
Dáng vẻ mệt mỏi của anh không phải là lần đầu cô nhìn thấy nhưng lần này có vẻ còn gấp đôi những lần trước.
Mọi người đều trở nên bận rộn và mệt mỏi vì công việc của bản thân còn Thiên Di thì chỉ biết đứng nhìn từng người từng người một dần dần trở nên kiệt sức mà chẳng giúp được gì.
Đó là cái cảm giác khó chịu nhất!
Thiên Di đứng dậy, tiến lại ngồi cạnh anh.
Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này và nó cũng xuất phát từ tận đáy lòng của cô.
Ôm lấy anh.
Cái ôm ấm áp coi như truyền thêm sức mạnh cho Vĩ Phong.
Lần đầu tiên cảm xúc trong cô mãnh liệt đến vậy.
Đây là xúc cảm đặc biệt hay sao?
Vĩ Phong hơi nhướng mày, anh mở hờ mi mắt.
Cảm nhận được sự ấm áp từ thân nhiệt của cô.
Thiên Di đang ôm anh sao? Có nằm mơ không vậy?
"Anh vất vả rồi." Giọng cô khẽ run lên.
Tại sao Thiên Di lại xúc động như vậy? Có lẽ là do dư vị của kí ức.
Trước kia cô rất yêu anh, mỗi lần chứng kiến anh mệt mỏi Thiên Di đều cảm thấy xót xa nhưng vào lúc đó cô chẳng làm được gì vì anh không đón nhận cô.
Cảm nhận hơi thở và nhịp đập đều đặn của người con gái trong lòng mình khiến Vĩ Phong cảm thấy thật bình yên.
Anh nhẹ nhàng kéo cô sát lại gần mình.
"Ừm." Anh vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến.
Phút chốc, anh cảm thấy thế giới này thật yên bình.
Suy nghĩ và hành động của Thiên Di dạo này lạ lắm.
Cô từ khi nào lại trở nên dịu dàng và lo lắng cho anh đến vậy? Chẳng phải con người thật của cô khác xa như vầy sao?
Nhịp tim cô đập nhanh hơn khi hướng mắt nhìn gương mặt nghiêng hoàn hảo của anh, mới có một đêm không gặp mà cô cảm thấy như nó tiều tụy hẳn đi nhưng nét đẹp này là điều không thể chối cãi.
Trong trái tim cô, từ bao giờ đã xuất hiện hình bóng của anh.
Trong trái tim anh, cô bây giờ chiếm một vị trí thật đặc biệt!