Thiên Di phụ giúp việc bưng thức ăn ra bàn.
Tiểu Loan nhìn dáng vẻ nữ tính dịu dàng của cô mà bấc giác rưng rưng nước mắt.
Kể từ khi vụ tai nạn đó xảy ra, thiếu phu nhân như trở thành một con người khác, vừa ngang bướng lại vừa nghịch ngợm.
Nhưng Tiểu Loan đâu biết được rằng đó mới chính là bản chất thật của Thiên Di.
Không biết cô nên cảm thấy khó chịu hay thật sự vui mừng khi mình bị mất trí nhớ tạm thời đây.
"Để ở đây đã đẹp chưa?" Cô đặt đĩa thức ăn xuống bàn, miệng cười tươi hỏi.
"Phu nhân nên đặt nó dịch sang bên này một chút." Tiểu Loan cũng vui vẻ mà đáp lời.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ Vĩ Phong về là bắt đầu nhập tiệc.
Trong lòng cô cảm thấy nôn nóng đến lạ.
Thiên Di không nghĩ Vĩ Phong sẽ mừng quýnh cả lên hay cảm động đến phát khóc, chỉ cần nhìn thấy điệu cười nhàn nhạt và ánh mắt có chút ý cười của anh thôi là Thiên Di đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Xúc cảm này là gì đây?
Tiếng cửa cổng bên ngoài mở ra, chiếc Bugatti Veyron đã yên vị trong bãi đổ xe.
Lục thiếu gia bộ dạng hơi uể oải, anh bước xuống xe, tay nới lỏng chiếc cà vạt đen trên cổ.
Anh mở cửa bước vào nhà, Thiên Di không có trong phòng khách nhưng thay vào đó phòng bếp lại thấp thoáng ánh đèn mờ mờ.
Hôm nay sao Lục gia lại tắt đèn sớm thế nhỉ? Vĩ Phong còn chưa về cơ mà?
Anh bước xuống phòng khách, hình ảnh cô gái mặc một chiếc váy màu xanh ngọc dịu dàng đang ngồi quay lưng về phía anh.
Nhìn dáng vẻ thì đó chắc chắn là Thiên Di, nhưng cô đang làm gì vậy?
Thiên Di nghe thấy tiếng động, cô quay người ra sao thì thấy Vĩ Phong đang đứng trơ ra đó.
Thấy vậy cô liền nở một nụ cười thật tươi mà nói:
"Mừng anh về nhà, mấy hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi.
Mau lại đây ngồi xuống cùng tôi ăn bữa cơm."
Hình ảnh dịu dàng với ngữ khí và ngôn từ vô cùng ấm áp khiến cho người nào đó như được đổ một tràn mật ngọt xung quanh, vừa vui vẻ lại vừa hạnh phúc.
Nhưng...nụ cười này...dáng vẻ này...thật sự rất giống.
"Thanh Kì." Một cái tên bấc giác hiện lên trong tâm trí anh.
Tối nay, Vĩ Phong đã vô tình bắt gặp được hình ảnh của cô gái mà anh yêu ngày nào.
Vẫn xinh đẹp như vậy, nhìn thấy cô ấy, thời gian đối với Vĩ Phong vào khoảng khắc đó như ngưng đọng.
Chính vì thế tâm trạng lúc nãy của anh mới tràn đầy sự mệt mỏi.
Nét mặt Vĩ Phong không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại toát lên một vẻ gì đó mà không ai có thể nhìn thấy được.
"Toàn bộ những thứ này...là em chuẩn bị sao?" Anh hơi trầm giọng khi nhìn những món ăn, ly rượu trên bàn.
"Ừm...còn có mọi người giúp đỡ tôi." Thiên Di cười cười.
Vĩ Phong cởi áo khoác ngoài, đi về phía ghế rồi ngồi xuống.
Sự cảm động khiến cho anh không còn chút biểu cảm nào trên gương mặt.
Nhưng dáng vẻ và thái độ này của anh lại vô tình khiến cho cô gái nào đó hiểu lầm rằng anh đang không được vui.
Buổi ăn không vui vẻ như Thiên Di tưởng, anh chẳng nói lời nào chỉ lẳng lặng dùng bữa.
"Anh có muốn uống chút rượu không?" Thiên Di hỏi.
"Ừm." Thanh âm nhàn nhạt cứ thế cất lên.
Cô nhẹ nhàng rót rượu vào ly, sắc đỏ sóng sánh của rượu làm cho không khí của buổi ăn thêm phần ám muội.
Thiên Di cúi nhẹ đầu, lẳng lặng dùng bữa.
Không hiểu sao bản thân cô khi nhìn thấy thái độ của anh lúc này, trong lòng lại có chút không vui nhưng sự cô đơn hay buồn bã lúc này lại gợi cho Thiên Di một cảm giác rất chi là quen thuộc.
Giống như trước kia cô đã trải qua rất nhiều vậy...Tương lai phía trước là sáng lạn hay mù mịt đây?
Bữa ăn kết thúc trong sự tẻ nhạt, giúp việc dọn thức ăn xuống.
Còn Vĩ Phong thì lên phòng như mọi khi.
Cô thở dài, thôi thì mình cũng lên phòng vậy.
Phải tươi tỉnh lên! Dẹp bộ mặt buồn bã này qua một bên.
Hôm nay hình như có ai "nhập" vào Thiên Di của chúng ta thì phải, bình thường cô sẽ chẳng bao giờ làm những chuyện như vầy cả.
Mặc kệ anh ta, cô không quan tâm nữa!
Sau khi thay bộ váy yểu điệu thục nữ đó xuống thay vào đó là bộ đồ ngủ tay dài màu đen.
Thiên Di ngồi trên sofa phòng khách xem phim hoạt hình, trở về với hình ảnh ban đầu của cô.
Lục Vĩ Phong từ trên lầu bước xuống, tóc vẫn còn hơi ươn ướt cộng thêm chiếc áo phông dày màu xám trắng nhìn thật ấm áp.
Anh lại đó, ngồi cạnh cô.
Thiên Di nhích ra xa một chút.
Chân mày Vĩ Phong hơi nhướng lên, anh lại ngồi sát lại gần cô hơn.Thiên Di lại xích ra xa một chút.
Một lát sau, Vĩ Phong quyết định choàng tay qua vai rồi ôm cô vào lòng, thế là khỏi trốn thoát.
"Làm gì vậy?" Thiên Di ngước mặt lên nhìn anh mà cau có nói.
"Ôm." Anh ung dung trả lời.
"Bỏ tôi ra." Mặc dù mồm miệng nói như vậy nhưng cơ thể lại không có chút kháng cự.
"Ngồi yên để anh ôm một chút."
Ngữ khí của Vĩ Phong lúc này tràn ngập sự yêu chiều và dịu dàng đến khó cưỡng khiến cho con mèo nhỏ trong lòng anh tim như bị lỡ mất một nhịp.
"Chỉ một chút thôi đó!" Cô ngượng ngùng đáp lời.
Ngồi yên vị trong lòng anh, lắng nghe tiếng đập đều đều của trái tim và hơi thở ổn định, sức sống tồn tại mãnh liệt.
Mùi hương trên cơ thể của Vĩ Phong thật thích!
"Cảm ơn." Vĩ Phong bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm phát ra nhẹ như không như lại chứa biết bao nhiêu cảm xúc trong đó.
"Hửm?" Thiên Di như không tin được những gì mình vừa nghe được.
Vĩ Phong vừa mới cảm ơn cô sao?
Anh không đáp lời, vòng tay ôm lấy Thiên Di lại càng siết chặt hơn giống như không muốn để cô vụt khỏi tay mình.
Đêm đó tưởng chừng như tẻ nhạt vô vị nhưng lại ngập tràn sự hạnh phúc và bao nhiêu suy nghĩ lẫn lộn.
Người cũ đối với anh chỉ là quá khứ nhưng quá khứ này thật khó để buông bỏ.
Còn hiện tại, anh đang ôm cảm tương lại của mình vào trong lòng, vừa an toàn lại vừa bất an, liệu khi nhớ lại hết mọi chuyện thì Lâm Thiên Di có còn ở bên anh nữa hay không?