"Anh sao vậy?" Nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Vĩ Phong, Thiên Di lên tiếng hỏi.
"Không sao, chúng ta về nhà thôi." Vĩ Phong đáp, đồng thời bế cô đứng dậy.
"Tôi có thể tự đi được." Mặt cô hơi ngượng.
Đúng vậy, tiếp xúc thân mật thế này thật khiến cho Thiên Di cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Từ nãy đến giờ có lẽ mặt cô đã đỏ hết cả lên rồi.
Vĩ Phong không đáp, dường như anh đã phớt lờ đi câu nói đó của cô.
Anh bế Thiên Di ra ngoài trước những ánh mắt tràn ngập ý cười của những vị bác sĩ.
Họ đều có cùng chung một suy nghĩ.
"Tuổi trẻ, đúng là tuổi trẻ thật lãng mạn."
.....
Quãng đường về nhà sao hôm nay lại dài thế không biết.
Chắc có lẽ là do tâm trạng và bầu không khí trên xe có đôi chút ngột ngạt nên Thiên Di mới cảm thấy như vậy.
Không biết Vĩ Phong đang suy nghĩ chuyện gì mà mặt mày tối sầm lại.
Buổi chiều với những tia nắng yếu ớt còn lại trong ngày, cây cối hai bên đường lá đã rụng hết.
Một khung cảnh úa tàn nhưng sức sốc lại đang đâm chồi mãnh liệt.
Những tần mây cũng không có dấu hiệu vơi đi bớt.
Thỉnh thoảng những đợt sấm vang lên khiến Thiên Di giật mình một cái.
Có lẽ là do thuốc lúc nãy bác sĩ đưa cô uống khiến cho đầu óc Thiên Di bây giờ cứ lâng lâng.
Mí mắt cô nặng trĩu rồi từ từ cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Chăm chú lái xe từ nãy đến giờ, bây giờ Vĩ Phong mới quay sang nhìn cô.
Thiên Di đã ngủ mất rồi.
Anh cười nhạt, một bàn tay xoa nhẹ mái tóc mềm mượt của cô.
Rốt cuộc trong lòng Vĩ Phong đang suy nghĩ điều gì? Tại sao anh lại cảm thấy không vui? Phải chăng là vì nghe tin Thiên Di sắp hồi phục lại kí ức.
Cô sẽ nhớ lại tất cả, nhớ lại những gì mà hai năm trước Vĩ Phong đã đối xử với cô.
Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa nhỏ thưa thớt rồi từ từ nặng hạt.
Một cơn mưa mang theo không khi u ám, lạnh giá.
Nhưng có lẽ lòng người còn lạnh hơn cơn mưa này.
Vĩ Phong không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có tình cảm với cô gái này.
Số phận thật trớ trêu! Hai năm trời chung sống cùng với Thiên Di, anh lại không có chút cảm giác gì với cô.
Cho đến khi Thiên Di sắp rời xa anh, trái tim bỗng nhiên nhói lên một nhịp.
Đó là cái giá mà Vĩ Phong phải nhận lấy sao?
Cơn mưa vẫn tuông xối xả, không có dấu hiệu giảm dần.
Những hàng cây bên đường chuyển động dữ dội theo chiều gió rồi thỉnh thoảng một vài đợt sấm vang lên sáng rực cả bầu trời đen kịt.
Khung cảnh thật ảm đạm.
Thiên Di bỗng nhiên rùng mình, mặc dù đang ngủ nhưng cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng cái lạnh do cơn mưa này mang lại.
Rồi bỗng nhiên cô mở choàng mắt bừng tỉnh.
Hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng không vô định.
Vĩ Phong cho dừng xe bên đường.
Anh đặt hai tay lên vai Thiên Di mà cố trấn tỉnh cô.
Anh hơi cao giọng để lần át tiếng mưa.
"Thiên Di, bình tĩnh, hít thở sâu vào."
Nói rồi anh bắt đầu hít vào, thở ra từng hơi từng hơi một.
Khi ánh mắt của cả hai chạm nhau, cô thấy được sự nghiêm túc và lo lắng của Vĩ Phong qua ánh mắt ấy.
Thiên Di cố gắng thở đều, cô đã phần nào bình tĩnh trở lại.
"Không sao cả, không sao cả." Anh nói với giọng điệu vỗ về, nhẹ nhàng và êm ái.
"Nước...cho tôi nước."
Chai nước Vĩ Phong đưa đến được Thiên Di tu hết một hơi.
Bây giờ cô đã bình tĩnh trở lại nhưng cái cảm giác mà giấc mơ đó mang lại khiến cô một lần nữa rùng mình kinh hãi.
Anh ôm lấy Thiên Di người vẫn còn đang run lên cầm cập vào lòng mình.
Vĩ Phong chưa bao giờ thấy cô sợ hãi và yếu đuối như bây giờ cả.
Bầu trời bên ngoài vẫn âm u mờ mịch.
Với cái thời tiết này thật khiến cho con người ta cảm thấy lạnh lẽo, lạc lõng.
Mưa vẫn không dứt, những đợt sấm vang lên ngày một lớn dần.
Anh ô.
chặt cô vào lòng, giọng nói trầm ấm và hơi thở phát ra đều đều khiến cho tâm trạng Thiên Di dần bình ổn trở lại.
"Không sao rồi, có tôi ở đây em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Vĩ Phong..." Cô dụi đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp thở đều đều trong khoan ngực.
"Tôi đây." Anh đáp.
"Tôi...tôi rất sợ." Giọng cô run nhẹ.
"Sợ?" Vĩ Phong nhìn cô, hỏi lại lần nữa.
Cô gật đầu, giấc mơ lúc nãy quá kinh khủng đối với suy nghĩ của một cô gái mười tám tuổi như Thiên Di.
"Tôi sợ lắm!"
Anh đẩy cô ra khỏi người mình, tay đặt lên vai, ép Thiên Di nhìn thẳng vào mắt anh.
"Nghe cho rõ đây Lâm Thiên Di! Em là vợ của tôi, vợ của Lục Vĩ Phong này.
Tôi sẽ không để bất kì ai động đến em!" Thanh âm rắn rỏi, mạnh mẽ cất lên.
"Chính vì vậy...đừng sợ.
Tôi không thích nhìn thấy em như thế." Một lần nữa, Vĩ Phong lại trở về với ánh mắt dịu dàng, ôn nhu mà nhìn Thiên Di.
Câu nói ấy như tiếp thêm vào người Thiên Di một ngọn lửa, nó hoàn toàn đẩy lùi cái bóng đen trong giấc mơ lúc nãy.
Đúng vậy, Vĩ Phong sẽ bảo vệ cô, có anh bên cạnh cô không việc gì phải sợ.
Nhưng liệu Vĩ Phong sẽ ở cạnh cô được bao lâu.
Và hơn hết, chính cô mới là người muốn rời khỏi anh.
Từ khi nào mà cái ý chí khao khát tự do mãnh liệt anh đã gần như bị dập tắt.
Có phải chăng vì Thiên Di đang dần dần tìm lại được kí ức.
Thiên Di năm hai mươi tám tuổi phải chăng sắp trở về?
Cô mơ thấy người khác đang cố tìm cách giết mình...