Cô Vợ Tuổi Mười Tám


Trong căn biệt thự rộng lớn với thiết kế nội thất thật hiện đại.

Hạ Uyển Lam mãi ngắm nhìn người đàn ông trong tấm ảnh chụp mà trong lòng không khỏi xuyến xao.
"Không những rất nhiều tiền, mà lại còn đẹp như vậy nữa." Cô mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ lên tấm ảnh rồi tưởng tượng ra hình bóng của anh.
Hạ Uyển Lam cô quyết tâm rằng nhất định sẽ có một ngày cô đường đường chính chính mà bước chân vào nhà họ Lục.
Nhưng nếu muốn làm được chuyện đó, trước tiên cô cần phải giết một người...
[...]
Một đêm dài với biết bao tâm tư đã trôi qua.

Vĩ Phong đã khỏi bệnh, anh vẫn thức dậy từ sớm để chuẩn bị đến công ti.
Tối hôm qua, anh đã có một khoảng thời gian đẹp đẽ ở bên cạnh cô.

Từ khi nào việc ngắm nhìn Thiên Di lại khiến Vĩ Phong cảm thấy thoải mái và yên bình đến vậy.
Anh bước xuống lầu, vừa đặt chân xuống dưới thì lại nghe thanh âm náo loạn vang lên từ phòng bếp.
"Thiếu phu nhân, cô cứ việc nghỉ ngơi.

Những việc nhỏ nhặt như vầy đầu bếp chúng tôi có thể tự làm được." Bếp trưởng lên tiếng.
Lâm Thiên Di quay sang nhìn ông, gương mặt tươi cười rạng rỡ.
"Bếp trưởng không cần bận tâm, tôi có thể tự làm lấy được mà."
"Nhưng mà..."
Bếp trưởng vừa định can ngăn thì lại thấy thiếu gia đứng đằng sau ra hiệu bảo mình im lặng.
"Lần này sẽ không như hôm trước đâu." Thiên Di hạ quyết tâm, cô xắn tay áo lên bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
"Vâng...thiếu phu nhân nhớ cẩn thận."
Bếp trưởng dặn dò, phải kìm nén những giọt nước mắt đau xót tiếc thương cho khu nhà bếp vừa mới được tu sửa lại khoảng nửa tháng trước.
Tại sao cô lại có nhã hứng muốn vào bếp? Có lẽ là do tối qua khi đi ngủ, Thiên Di mơ thấy một giấc mơ đẹp.

Trong mơ cô mang tạp dề, gương mặt xinh xắn với nụ cười nhẹ nhàng trên môi mà chuẩn bị bữa sáng.

Đây chắc là một phần nhỏ trong kí ức của cô, cộng với việc trong quyển nhật kí có ghi chép lại rằng thú vui lớn nhất của Thiên Di mỗi ngày có lẽ là bếp núc.

Điều đó đã thôi thúc cô xuống bếp nấu ăn, biết đâu lại nhớ ra chuyện gì đó.
Vật lộn với căn bếp một hồi thì cuối cùng món ăn cũng đã hoàn thành.

Cô cảm thấy rất tự hào, đứng trước mặt bếp trưởng mà lên mặt.
"Đấy! Ông nhìn xem, chẳng hư hại gì cả." Thiên Di mỉm cười, nhìn lại thành quả của mình.
Bếp trưởng cảm thấy là lạ, có phải là quá nhanh rồi không?
Nhưng khi nhìn vào món mà cô đã nấu thì ông cũng đã hiểu nguyên nhân.
"Thiếu...thiếu phu nhân đây là..."
"Ông làm bếp trưởng kiểu gì vậy? Nhìn mà không biết hay sao?" Thiên Di hơi cau mày, vốn tưởng được ông ấy khen ngợi ai ngờ lại hỏi chuyện không đâu như vậy.
"Tôi biết...nhưng mà nó có hơi..." Bếp trưởng lại ấp úng.
Thiên Di hơi nghiêng đầu ngẫm nghĩ, món trứng chiên cô làm có gì là không ổn hay sao? Đâu có, trứng chín đều và trông rất đẹp mắt kia mà.
"Ông cứ nói." Thiên Di không thích ngập ngừng.
"Thiếu gia không thích ăn trứng, vả lại buổi sáng đầu bếp thường chuẩn bị những món soup để phục vụ thiếu gia." Ông giải thích.
Thiên Di nghe vậy có hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười và đáp.
"Vậy à."
Vĩ Phong đứng nhìn từ đằng sau rồi đi lại bên cạnh cô.
"Hình như bếp trưởng có hiểu lầm gì đó, tôi rất thích trứng kia mà." Giọng điệu của anh vô cùng ngọt ngào mang theo sự yêu chiều hết mực.
Giúp việc và bếp trưởng hiểu ý, ai nấy đều không nói thêm lời nào mà tự động "rút êm".
Vĩ Phong nhìn Thiên Di, ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều.
"Dậy sớm như vầy là để chuẩn bị bữa sáng cho tôi sao?" Anh hỏi.
Thiên Di tỏ thái độ ghét bỏ.
"Ai bảo là vì anh, tôi tự nấu cho tôi thôi."
"Thế à.

Vậy em có thể cho Vĩ Phong tôi nếm thử có được không?" Anh cười nhẹ, hỏi.
"Nghe đầu bếp bảo rằng anh không thích ăn trứng." Cô nói.
"Nhưng bây giờ thì rất thích." Vĩ Phong nhìn cô cười cười.
Cô lườm Vĩ Phong một cái nhưng rồi lại đưa muỗng đũa cho anh nếm thử.
Không ngờ chỉ là trứng chiên mà mùi vị có thể ngon đến như vậy.

Có lẽ là do thích một người, thì người đó làm gì cũng thấy vừa mắt.
[...]
Điện thoại của Thẩm Tư Thành phát ra âm thanh thông báo tin nhắn.
Anh châm một điếu thuốc, miệng phả ra làn khói trắng tinh khôi.
Căn phòng bây giờ thật khó để phân biệt được đây là ngày hay là đêm.

Rèm cửa phủ xuống u ám, phòng óc thì chẳng có gì đặc biệt.

Đây giống như chỉ là nơi đơn thuần để ngủ lại chứ không phải là một ngôi nhà thật sự.
Tư Thành bấm nút mở điện thoại, hình nền chính là ảnh của một đôi nam nữ chụp chung với nhau.

Cô gái tóc vàng trên môi nở một nụ cười thật rạng rỡ còn anh đứng bên cạnh thì nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
"Lý An Nhiên, tôi mong em lúc nào cũng có thể vui vẻ vô tư mà cười tươi như thế này." Đó là những suy nghĩ từ tận sâu trong đáy lòng người đàn ông với một quá khứ nhuộm một màu đen u tối.
Tư Thành cười nhạt, quá khứ lúc nào cũng đẹp đẽ.
"Anh vẫn ổn chứ?"
"Dạo này anh thế nào?"
"Em nhớ anh."
Trong vòng một tháng, chỉ vọn vẹn vài dòng tin nhắn nhưng nó lại chứa đựng sự nhớ nhung và lo lắng biết nhường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui