Cô Vợ Tuổi Mười Tám


Thiên Di dù nhìn thế nào cũng thấy cô gái tên Uyển Lam này không vừa mắt.

Gương mặt trang điểm quá đậm, ăn mặc hớ hênh lại còn trông rất hống hách.

Nhớ đến lần trước ở bữa tiệc Lục gia, nếu không có Lục phu nhân cùng nhiều người khác ở đó có lẽ Thiên Di đã cho cô ta một bài học nhớ đời rồi.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
"Hoá ra là Lục phu nhân à.

Tôi là Hạ Uyển Lam, cô còn nhớ chứ?" Uyển Lam hơi nhếch môi hỏi ngược lại.
Thiên Di vờ như đang suy nghĩ sâu xa, rồi cuối cùng làm ra một bộ mặt như nhớ ra chuyện gì đó.
"À đúng rồi! Có phải cô là người luôn theo đuổi chồng tôi đúng không?"
"Nhưng mà hình như anh ấy có vẻ không thích cô cho lắm." Thiên Di nói với chất giọng bình thản, điệu bộ rất tự nhiên.
Uyển Lam nghe vậy giận đến mức không nói nên lời nhưng vẫn phải kiềm chế lại.
"Vậy à, bây giờ tôi mới biết đấy.

Tại vì lúc tôi ở bên cạnh, Vĩ Phong trông có vẻ rất vui." Cô nở một nụ cười khiêu khích.
Lời nói vừa rồi tất nhiên là bịa ra, mỗi lần nhìn thấy Uyển Lam, gương mặt Vĩ Phong vẫn lạnh tanh như mọi khi thậm chí sắc mặt còn trở nên khó coi hơn.
An Nhiên đứng bên cạnh nghe ngóng, nghe đến đây cô chỉ muốn phá lên cười vì mức độ chai mặt của cô gái này quả nhiên nằm trên một level khác.
Thiên Di có vẻ như chẳng tập trung hay để tâm mấy đến lời nói của Uyển Lam.

Vốn bịa ra những chuyện này để khiến Thiên Di cảm thấy khó chịu nhưng phản ứng của cô lại khiến Uyển Lam chẳng hài lòng chút nào.
"Vậy nhờ cô ở bên cạnh Vĩ Phong nhiều hơn Dạo này tâm trạng của anh ấy tương đối tốt, thỉnh thoảng tôi cũng muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của chồng mình nhưng không được đây này."
Thanh âm cất lên thật nhẹ nhàng nhưng đầy thâm thúy.

Thiên Di thừa biết cái cô Uyển Lam này đặt điều mà nói.
"Cô...cô nói vậy là có ý gì?" Uyển Lam liếc Thiên Di một cái, ánh mắt thể hiện sự tức giận.
"Ý của tôi là gì, có lẽ Hạ tiểu thư đây là người hiểu rõ nhất." Giọng nói vẫn thản nhiên ổn định, đối với loại người như cô ta thì không nên tức giận hay thể hiện ra quá nhiều cảm xúc của mình.
Uyển Lam không đề cập đến vấn đề này nữa, cô biết nếu tiếp tục, người mất mặt sẽ chính là mình.
"Lục phu nhân đến đây mua trang sức à?" Cô ta hỏi sang chuyện khác.
"Đúng vậy."
"Thứ tôi đặt, đã gói xong chưa vậy?" Cô quay sang hỏi nhân viên nữ lúc nãy.
Nữ nhân viên trở nên ấp úng.

"Thưa...thưa tiêu thư.

Vị tiểu thư đây cũng muốn mua sợi dây chuyền này.

Tôi đã nói là cô là người đến trước nhưng..."
Thiên Di gật đầu hiểu ý, hoá ra Uyển Lam đi đến đây là vì lý do này.

Muốn tranh với cô sao? Hạ Uyển Lam vẫn còn non kém lắm!
"Tôi đến đây quả thật là có ý đó, sợi dây chuyền này là sản phẩm đầu tiên trong dự án lớn của Lục thị.

Tôi nghĩ mình nên sở hữu một sợi để bày tỏ lòng ngưỡng mộ với Vĩ Phong.

Nếu Lục thiếu phu nhân nhường nó cho tôi, tôi sẽ trả gấp hai à không gấp ba lần số tiền mua sợi dây chuyền này cho cô.

" Uyển Lam đưa ra đề nghị, cô cố ý nhắc đến Vĩ Phong để chọc tức Thiên Di.
Thiên Di không nói gì nhiều, chỉ nhìn Uyển Lam với ánh mắt như đang nhìn một vật gì đó rất tầm thường.
"Thanh toán cho tôi, cứ lấy gấp 10 lần so với mức giá tiêu chuẩn." Cô lấy trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng.

Là Black Card.
Nhân viên tròn mắt ngạc nhiên khi nghe Thiên Di nói nhưng lại càng bất ngờ hơn khi cô lấy ra tấm thẻ Black Card mà chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới sở hữu.
Tấm thẻ này, mấy ngày trước là Vĩ Phong tặng cho cô.

Nó luôn ở trong túi xách của Thiên Di nhưng cô lại chưa có dịp sử dụng.

Hôm nay xem như là một thời điểm hoàn hảo.
Nhân viên ngay lập tức nhận lấy thẻ ngân hàng, rồi đi vào trong đóng gói sản phẩm.
"Đứng lại! Ai cho phép cô đi? Cô nên nhớ rằng Hạ Uyển Lam tôi đây có quen biết với quản lý của các người.

Có tin là các người bị sa thải hết không hả?"
Cô ta quát lớn, sự tức giận được trút hết lên người đám nhân viên nữ tội nghiệp khiến cho bọn họ chẳng dám tiếp tục di chuyển.
"Xin lỗi Lục thiếu phu nhân, nhưng Uyển Lam tôi trước giờ muốn thứ gì nhất định phải lấy cho bằng được." Uyển Lam nhìn cô, có thể thấy rõ được những tia máu màu đỏ nổi lên trong mắt.
"Cứ tiếp tục làm theo những gì tôi dặn dò.

Nếu quản lý dám sa thải các cô, hắn ta sẽ là người mất việc trước."
Thiên Di nói với nữ nhân viên tay cầm thẻ của mình mà vẫn còn đang run run vì lo sợ.

Thanh âm cất lên nghe thật quyền lực và mạnh mẽ.
"Xin lỗi Hạ tiểu thư, Lâm Thiên Di tôi đây một khi đã nhắm trúng thứ gì, thường không có thói quen nhường nó cho người khác."
Thiên Di mỉm cười nhìn Uyển Lam, ánh mắt lạnh lẽo như có thể phát ra sát khí khiến cô ta lại một lần nữa đứng trơ ra đó.
Uyển Lam hận không thể một dao đâm chết Thiên Di mà cướp lấy danh hiệu Lục thiếu phu nhân.

Người phụ nữ như Lâm Thiên Di thật sự không hề đơn giản như cô tưởng tượng.
Vụ tai nạn lần đó lại chẳng ảnh hưởng gì đến cô hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui