Cô Vợ Tuổi Mười Tám


Ngón áp út của cô bỗng nhiên cử động.

Gì vậy? Thiên Di sắp tỉnh lại sao? Vĩ Phong ngạc nhiên sau đó lập tức nhấn chiếc nút màu đỏ ở đầu nằm của cô.

Năm phút sau, các bác sĩ vội vàng chạy vào trên tay cầm theo đủ các thiết bị để kiểm tra.
"Lục tổng, mời đứng sang một bên." Nói rồi, các vị bác sĩ tiến hành kiểm tra một lượt.
Anh đứng bên cạnh mà nhịp tim thay đổi liên tục, cô sẽ tỉnh lại đúng chứ?
Ánh mắt của bác sĩ như loé lên một tia hy vọng.

"Tình trạng của Lục thiếu phu nhân hiện tại đang có dấu hiệu chuyển biến tốt hơn, khả năng trong thời gian sắp tới đây tỉnh lại là rất cao."
"Cảm ơn." Hàng lông mày cau lại từ nãy đến giờ mới dãn ra đôi chút.
À đúng rồi, anh phải trao đổi số liên lạc với bác sĩ điều trị chính của cô mới được.

Có thông tin gì nhất định phải báo cho anh biết trước.
Sau khi kiểm tra cho cô thì mọi người ra ngoài.
"Cô thật biết cách doạ chết người khác mà.

Phải mau tỉnh lại đi đó." Thanh âm của anh thoáng qua sự vui vẻ.
[...]
"Bác gái này, hôm nay con có linh cảm rất tốt về bệnh tình của Thiên Di đó." An Nhiên và Lâm phu nhân đi dọc trên hành lang của bệnh viện mà trò chuyện.
"Bác cũng mong là vậy." Bà ấy cười cười.

Sau hai tuần cô nằm viện, hai mắt bà đã lộ rõ quần thâm.

Thật sự Lâm phu nhân rất lo cho cô con gái nhỏ của mình.
"Con nhất định sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cậu ấy, và cả bác gái nữa." Cô cười tươi mà nói, trong bất kì tình huống nào, An Nhiên cũng sẽ suy nghĩ theo hướng tích cực nhất.
Cuối cùng cũng đã đến phòng của Thiên Di, hai người mở cửa bước vào.


Cảnh tượng trước mắt như làm họ ngã ngữa.

Vĩ Phong đang ngồi cạnh Thiên Di.

Mà chờ đã, anh là chồng của cô mà, vậy thì có gì phải ngạc nhiên cơ chứ?
Thấy bà Lâm, anh lịch sự đứng dậy chào hỏi.

Mặc dù không ưa gì nhà họ Lâm nhưng tính theo giai vế thì bà ấy cũng là mẹ chồng của anh.
"Vĩ...Phong...con đến đây từ khi nào vậy?" Lâm phu nhân tròn mắt ngạc nhiên.
"Cũng mới tới thôi ạ." Anh đáp.

Nhưng thật ra, Vĩ Phong đã ngồi ở đây từ tối hôm qua.

Lúc đầu anh chỉ định đến nhìn cô một cái rồi về.

Nhưng ai ngờ đêm qua mọi chuyện lại chuyển biến tốt như vậy chứ.

Thế là anh túc trực ở đây cả đêm vì sợ cô tỉnh dậy mà không có ai bên cạnh.
Trái ngược với vẻ ngạc nhiên của bà Lâm, An Nhiên lại chẳng mấy vui vẻ, cô cau có nói.

"Vợ anh nằm viện nữa tháng trời, sống chết chưa rõ mà đến bây giờ anh mới vào thăm sao?"
"Bác sĩ nói cô ấy sắp tỉnh lại." Anh thuật lại lời của bác sĩ đêm qua đã nói.
"Cái gì? Con nói có thật không?" Lâm phu nhân mừng rỡ mà hỏi lại lần nữa.
Anh gật đầu khẳng định.

Khoé mắt vẫn còn ẩn hiện sự vui mừng tối qua.
An Nhiên và bà Lâm nhìn nhau, không thể nào che giấu được sự vui vẻ ngay lúc này.

Thiên Di thật sự sắp tỉnh lại, tốt quá rồi!
"Nè! Mau tỉnh lại rồi cùng nhau đi Paris rõ chưa hả." Giọng An Nhiên có phần phấn khích.

Lúc học cấp ba, cả hai đã hứa sau này lớn lên sẽ đi du lịch cùng nhau nhưng đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội.

Đợi cô tỉnh rồi, An Nhiên nhất định sẽ dẫn cô đi.
[...]
Người nhà của cô cũng đến rồi, anh không ở lại làm gì nữa.

Thế là anh chào tạm biệt mọi người rồi ra về.
Anh đến Lục thị với một tâm trạng vô cùng tốt.

Khoé mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Văn Nguyên cảm thấy hơi sờ sợ, hôm nay ai nhập bạn mình sao? Bình thường băng giá lắm cơ mà.
"Vợ cậu đã khoẻ hơn chưa." Văn Nguyên tiện thể hỏi.
"Đỡ nhiều rồi." Ý cười càng lộ rõ trên gương mặt anh.
Thảo nào "tảng băng đi động" hôm nay lại vui vẻ đến thế.

Thật trùng hợp, hôm nay tâm trạng của Văn Nguyên cũng đang rất tốt.

Vì sao ư? Buổi xem mắt bị hoãn lại rồi haha.

[...]
Ngày hôm sau, trời nắng nhẹ.

Không khí vô cùng trong lành.

Với cái thời tiết này thì rất thích hợp cho một buổi dã ngoại nhưng mọi người quá bận bịu để làm điều đó.
An Nhiên vừa ngồi gọt táo, miệng vẫn không ngừng hoạt động.

"Mình kể cậu nghe, cái tên chồng đáng ghét đó đến tận hôm nay mới đến thăm cậu.

Tỉnh dậy rồi thì ly dị quách cho xong đi."
"Cái con bé này, ác mồm ác miệng vừa thôi chứ." Lâm phu nhân gõ vào đầu cô một cái.
"Con nói gì sai sao? Nhìn Thiên Di tội nghiệp của chúng ta đi, từ khi lấy chồng là tính tình thay đổi hẳn ra." Cô bĩu môi nhìn cậu bạn đáng thương của mình.
Bà Lâm cũng hướng ánh mắt về cô con gái.

Liệu bà có sai lầm khi ép gã cô cho Lục Vĩ Phong hay không?
Thiên Di quả thật thay đổi nhiều lắm.

Nhìn này, da mặt xanh xao, hốc mắc cũng sâu hơn, ánh mắt nhìn hai người cũng trở nên vô hồn hơn hẳn.

Ơ? Chờ một chút.

Ánh mắt nhìn hai người? Thiên Di đang mở mắt?
Lâm phu nhân và An Nhiên đồng loạt đưa tay lên dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn.

Đúng thật rồi, Thiên Di đang mở mắt nhìn hai người.

Cô tỉnh lại thật rồi!
An Nhiên ngạc nhiên tới nổi cơn dao gọt trái cây trên tay rơi tọt xuống đất.

Cô cố trấn tĩnh bản thân sau đó mừng rỡ lên tiếng.

"Thiên Di...Thiên Di tỉnh lại rồi." Nước mắt cô không kìm chế được mà rơi ra ngoài.
"Mau...mau đi gọi bác sĩ." Bà Lâm bảo An Nhiên.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.


Một lúc sau bọn họ đi vào.
Các vị bác sĩ lại tiến hành công tác giám định sơ bộ.

"Cô Lâm, cô có đang nghe chúng tôi nói không? Nếu có, hãy chớp mắt hai cái." Ông ấy nói một cách chậm rãi.
Thiên Di có thể nghe thấy, cô chớp mắt hai lần.
"Cô Lâm, tay cô có thể cử động được không?"
Cô nâng tay mình lên như bình thường.

Tuy có hơi khó khăn một chút nhưng vẫn làm được.
Lâm phu nhân và Lý An Nhiên ôm nhau đầy xúc động.

Cuối cùng cô cũng đã bình phục.
[...]
Phòng họp đang trong tình trạng căng thẳng như mọi hôm.

Nhân viên lại một lần nữa làm anh thất vọng.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vĩ Phong nhấc máy, đó là một số lạ.
"Lục tổng, vợ ngài tỉnh lại rồi." Thì ra đó là cuộc gọi từ bác sĩ.
Sau khi nghe thông báo, Vĩ Phong lập tức thông báo.

" Tan họp." Nói rồi, anh nhanh chóng bước ra ngoài, lấy xe phóng nhanh tới bệnh viện.
"Ơ?" Văn Nguyên vẫn còn ngơ ngác dõi theo bóng lưng của anh cho đến khi mất hút.

Vĩ Phong bị gì vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận