Biệt thự bên bờ biển!
Màn đêm buông xuống, một vòng trăng sáng treo trên bầu trời, ánh sáng lấp lánh tô điểm cho bầu trời đêm càng thêm yên tĩnh.
Trình An Nhã ngồi trên ghế xếp bên ngoài, gió biển thổi qua, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt tươi sáng của người phụ nữ dưới ánh trăng thoáng dịu dàng, gió biển thổi mái tóc dài của cô tung bay phấp phới, trông vô cùng phóng khoáng.
Bên tai cô truyền tới tiếng nô đùa của hai ba con trong bếp, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chống cự khó chịu của cậu nhóc, vừa tinh nghịch vung nắm tay nhỏ của mình đánh Diệp tam thiếu, vừa hét lên bảo mẹ duy trì lẽ phải cho cậu.
Cậu nhóc nói muốn đào tạo Diệp tam thiếu thành một người đàn ông ba tốt hiện đại, mà điều cơ bản nhất là phải biết nấu ăn.
Việc này khiến Diệp tam thiếu sợ hết hồn!
Khi hai ba con bọn họ ở chung với nhau, không ít lần Diệp tam thiếu bị Ninh Ninh chà đạp.
Mười ngón tay không dính nước của Diệp tam thiếu sau khi sống chung với Ninh Ninh ba ngày đã học được cách cắm điện nấu cơm.
Sau khi ở chung với Ninh Ninh một tuần, đã học được cách xào rau, tuy xào ra món ăn ngay cả người và chó đều chê.
Bây giờ những món ăn đơn giản ví dụ như trứng xào cà chua, xào rau xanh gì đó Diệp tam thiếu vẫn học được.
Chỉ là món ăn không đẹp, miễn cưỡng có thể cho vào miệng, Ninh Ninh nói, với tư chất của Diệp Sâm, như vậy đã tốt lắm rồi!
Màn đêm yên tĩnh như vậy khiến người ta cảm thấy hơi tĩnh mịch.
Trong lòng Trình An Nhã luôn có nỗi nghi ngờ, còn chưa kịp hỏi Diệp tam thiếu.
Hai ba con chơi trong bếp một lúc, cuối cùng cũng thu dọn xong bát đĩa, Ninh Ninh chạy vào phòng chỉnh sửa video quay hôm nay.
Một gia đình ba người đã quay MV và chụp ảnh cả buổi chiều hôm nay, chất lượng hình ảnh rất tốt.
"Diệp tam thiếu, anh ra ngoài một lát, tôi có chuyện muốn hỏi anh!" Trình An Nhã thấy Diệp tam thiếu muốn đi theo con trai vào phòng thì cất cao giọng nói.
Diệp Sâm hơi dừng lại, sau đó đi ra, ngồi bên cạnh Trình An Nhã, hỏi: "Chuyện gì?"
"Sao đột nhiên lại đi nghỉ mát?" Cô không tin anh nổi hứng nhất thời, hơn nữa chân cô rất bất tiện, lúc này mà đi nghỉ là rất vướng chân vướng tay.
Trong khi đó tin tức đính hôn của anh và Vân Nhược Hi lại vang khắp bầu trời thành phố A, đồn đại ầm ĩ.
Dù là anh hay cô, nghỉ mát lúc này là vô cùng không đúng lúc!
Anh có mục đích khác đúng chứ?
Tuy cô không nghi ngờ khát khao cuộc sống gia đình của Diệp Sâm!
"Cô đúng là đa nghi!" Hai mắt anh nhìn bờ biển, ánh trăng mềm mại nhẹ nhàng bao phủ mặt biển, giống như một lớp khăn trắng bí ẩn, những con sóng lăn tăn từng lớp từ xa, dập dờn trên cát.
Ánh mắt anh lạnh như ánh trăng.
"Không phải tôi đa nghi, mà sự thật chính là như vậy đúng không?" Trình An Nhã nghiêng đầu, dựa lên xe lăn, chắp tay cười nói: "Tôi làm thư ký của anh một thời gian rồi, ít nhiều gì cũng biết được suy nghĩ của anh.
Nói tôi đa nghi không bằng nói tôi đang hoài nghi!"
Diệp tam thiếu quay đầu nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: "Vậy tại sao cô lại không từ chối từ lúc đầu?"
Trình An Nhã nhìn thoáng qua bên trong biệt thự, Ninh Ninh đang nghịch máy tính, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Ninh Ninh, rất vui!"
Bởi vì Ninh Ninh rất vui nên cô không để ý!
"Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi và Vân Nhược Hi!" Diệp Tam Thiếu bình tĩnh nói, ánh mắt rơi lên gương mặt kinh ngạc của cô, khóe môi nhếch lên.
Đó là lý do tại sao anh đi nghỉ mát, bữa tiệc đính hôn này sẽ trở thành trò cười.
Chuyện anh không muốn làm, đừng ai ép được anh!
Diệp Sâm không phải là người để mặc người khác tùy ý đùa giỡn!
Sắc mặt Trình An Nhã hơi tái nhợt, sau cơn kinh ngạc, cô im lặng cụp mắt xuống để che giấu sự chua xót trong mắt, nếu anh không nhắc tới, cô suýt chút nữa đã quên anh còn có một người phụ nữ và một đứa con.
Đang đợi anh!
Người đàn ông này, không hoàn chỉnh!
"Đã đồng ý rồi sao lại bỏ chạy?" Trình An Nhã lại nhướng mắt, bình tĩnh lại: "Thay đổi đột xuất?"
"Từ đầu đến cuối tôi chưa từng đồng ý, không thể nó là chạy trốn được." Ánh mắt lạnh lùng của Diệp Tam thiếu hiện lên vẻ trêu chọc, cả người như cành cây đóng băng ngày đông lạnh giá: "Đây chỉ là suy nghĩ tình nguyện của ba tôi và nhà họ Vân.
Bọn họ chưa từng hỏi ý kiến của tôi, chỉ thông báo một tiếng.
Nếu bọn đã không sợ mất mặt thì tôi sẽ tác thành cho bọn họ!"
"Không hổ là Diệp Tam Thiếu, quả nhiên đủ tàn nhẫn!" Trình An Nhã quái gỡ nói, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Vui sướng, không có!
Hổ thẹn, cũng không có!
Quở trách, cũng không có!
Chỉ là thấy hơi kỳ cục, nhưng nhất thời, cô cũng không phân biệt rõ rốt cuộc tại sao lại có cảm giác quái gở này.
Nói chung rất khó chịu.
Vừa nghĩ đến việc Vân Nhược Hi mang thai con của anh, lại thêm tiệc đính hôn tối nay, Trình An Nhã như mắc xương cá ở cổ họng, nuốt xuống cũng không được, nhổ ra cũng không xong, cảm giác này rất khó chịu.
"Tàn nhẫn?" Diệp Tam Thiếu suy ngẫm hai chữ này, nhướng mày cười nói: "Tôi lại đâu có đối xử tàn nhẫn với Ninh Ninh và cô, mọi chuyện khác chẳng liên quan?"
Trình An Nhã sửng sốt, cô không ngờ Diệp tam thiếu lại nói ra những lời bao che quá đáng như vậy…Hơn nữa còn nói bằng sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Cô đoán không được anh đang nghĩ gì.
Anh thương Ninh Ninh, điều này là không thể nghi ngờ, nhưng còn cô…
Nói không rõ ràng, nếu có sự bảo vệ này phần nhiều cũng nhờ dựa vào Ninh Ninh.
Cô Trình rất khó chịu!
"Đúng đấy, anh lại không đối xử tàn nhẫn với chúng tôi thì có sao?" Cô mỉm cười, mặc kệ nói.
Sự thê thảm của người khác quả thật không liên quan gì đến cô.
"Đứa bé thì sao?” Trình An Nhã không nhịn được hỏi, đây vẫn luôn là một vấn đề.
Có không ít cậu ấm ăn chơi quen tính, một khi xảy ra mạng người, phần lớn là dùng tiền để xử lý.
Không phải sẩy thai thì là trở mặt không nhận, dù có tệ đến đâu cũng là dùng tiền bạc và quyền lực để đập người ta, ép đối phương đến bước đường cùng phải chiều theo ý mình.
Nhưng Vân Nhược Hi thì không giống, tuy nhà họ Vân không bằng nhà họ Diệp nhưng cũng là nhà giàu, có quyền thế, lại là con dâu do ông Diệp chọn, Diệp Sâm không cách nào đụng được Vân Nhược Hi, nếu cô ta muốn sinh con, sợ là Diệp tam thiếu cũng không ngăn cản được!
Tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh!
Vân Nhược Hi lại là con gái một, chắc chắn nhà họ Vân sẽ rất quý đứa này!
"Con? Con gì?" Diệp Tam Thiếu hơi mờ mịt.
Trong mắt Trình An Nhã hiện lên lửa giận: "Anh cố ý phải không? Tôi nói con của anh và cô Vân nên làm sao?"
Buột miệng thốt ra xong Trình An Nhã hơi lúng túng.
Dường như cô không có lập trường hỏi Diệp tam thiếu chuyện này.
Nên làm thế nào cô cũng không có quyền xen vào.
"Cô nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?" Diệp Sâm lạnh lùng cong môi, sắc mặt lạnh lẽo: "Dựa vào một đứa bé mà muốn hét giá trên trời sao, nằm mơ đi! Ai quan tâm!"
"Vậy anh mặc kệ để cô ấy tự sinh ra?" Trình An Nhã kinh ngạc nhíu mày, cảnh tượng này sợ là bất kỳ ba mẹ nào cũng không muốn thấy.
"Vậy thì thế nào?"
"Là con của anh đấy!" Trình An Nhã hờ hững nhắc nhở anh.
Dựa vào sự bảo vệ và nuông chiều của anh đối với Ninh Ninh cô nghĩ anh rất thích trẻ con, không ngờ lại là đáp án này.
"Vậy thì thế nào?" Diệp sâm lạnh lùng hỏi ngược lại, gằn từng chữ nói: "Con của tôi, chỉ có Ninh Ninh!".