Buổi tối, Diệp tam thiếu lái xe đưa Trình An Nhã và Ninh Ninh trở lại thành phố A, về biệt thự của Diệp Sâm!
Lúc ở biển thự ven biển, Diệp tam thiếu đã độc đoán quyết định: trước khi chân Trình Anh Nhã chưa hoàn toàn khỏi hẳn thì cô vẫn ở nhà anh. Vốn dĩ Trình An Nhã không muốn, trong hoàn cảnh không danh không phận lại thêm tin đồn ầm ĩ mấy ngày nay mà ở nhà anh hình như không thỏa đáng lắm.
Nhưng Diệp tam thiếu đã lôi kéo Ninh Ninh trước, nếu không có Ninh Ninh, một ngày ba bữa của Trình An Nhã phải làm sao?
Thêm vào đó, cô đi đứng không tiện, trong nhà chỉ có một mình Ninh Ninh quả thật không tốt lắm. Trình An Nhã cực kỳ khó xử dọn vào nhà Diệp Sâm ở.
Về đến nhà đã hơn tám giờ!
"Thật sự rất đẹp!" Trình An Nhã vừa xuống xe liền cảm thán. Lần này cô hoàn toàn không trách Ninh Ninh vì đã bị căn biệt thự này mê hoặc, bởi căn biệt thự này đúng là đẹp không thể tả. Diệp tam thiếu cực kỳ biết hưởng thụ.
"Con không lừa mẹ chứ?" Ninh Ninh chớp mắt mỉm cười, chạy đi mở cửa, Diệp Sâm ôm Trình An Nhã đi vào!
Cách biệt thự không xa, Vân Nhược Hi nhìn cảnh tượng này, hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng ghen tuông, quả nhiên Diệp Sâm ở cùng mẹ con bọn họ, anh thật sự... không cần cô ta nữa rồi!
Vân Nhược Hi đau lòng, đập vô lăng như điên, nằm trên đó khóc thảm thiết!
Vân Nhược Hi thấy Diệp tam thiếu che chở Trình An Nhã, thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt đứa bé kia, thấy một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, cô ta chỉ thấy chói mắt vô cùng. ngôn tình hoàn
Trình An Nhã có thể thản nhiên tận hưởng sự dịu dàng và quan tâm của Diệp Sâm khi ở bên cạnh anh, còn cô ta chỉ có thể trốn trong một góc khóc thầm.
Không công bằng, chuyện này không công bằng!
Vân Nhược Hi tràn ngập hận thù. Cô ta ở cạnh Diệp Sâm sáu năm, dành sự quan tâm chân thành nhất cho anh, trả giá bằng thanh xuân tươi đẹp nhất của mình cho anh, vì thế cô ta không cam lòng chấp nhận kết quả này.
Cô nhất định phải gả cho Diệp Sâm!
Bằng không sau năm nay, rõ ràng cô ta là bạn gái của Diệp Sâm, nhưng lại nhẫn nhịn thói trăng hoa bay bướm của anh. Cô nhịn nhục cầu toàn là vì cái gì?
Sự kiên trì của mấy năm nay có ý nghĩa gì?
Dù không có được trái tim của Diệp Sâm, cô ta cũng muốn chiếm được con người của anh!
Vân Nhược Hi ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào căn biệt thự ấm áp kia, sự hung ác, ý hận điên cuồng dâng lên mặt cô ta.
Cô ta tuyệt đối…sẽ không buông tay như vậy!
Người phụ nữ gạt nước mắt, đạp ga lao đi!
Trong biệt thự, Diệp Sâm và Ninh Ninh chia nhau ra thu dọn đồ đạc, Trình An Nhã là người rảnh rỗi nhất, ngồi trên sô pha nấu cháo điện thoại với Lý Vân. Điện thoại của cô đã không mở máy hai ngày nay vì làm theo yêu cầu của Diệp tam thiếu. Cô vừa mở máy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Lý Vân và Lưu Tiểu Điềm.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Tiểu Điềm trước, biết được ông Diệp không tìm được Diệp Sâm, đành phải gọi điện thoại cho từng thư ký của anh, giọng của Lưu Tiểu Điềm tức đến sắp khóc, xem ra đã bị ông Diệp dọa sợ rồi.
Trình An Nhã nói cho cô ta biết, Diệp Sâm đã về rồi, sau đó không nói thêm gì nữa, cúp máy rồi gọi cho Lý Vân.
Bạn chí cốt của cô liền hỏi: "An Nhã, có phải người mà báo chí đưa tin là cậu và Ninh Ninh không?"
"Nếu tớ nói không phải..."
"Mẹ kiếp, bóng dáng kia của cậu, dù có hóa thành tro tớ cũng nhận ra. Huống chi còn có cục cưng Ninh Ninh nữa!" Trình An Nhã còn chưa nói xong, Lý Vân đã ngắt lời cô, tức giận đùng đùng.
"Vậy cậu còn hỏi gì nữa?" Trình An Nhã tức giận nói.
Lý Vân kinh ngạc thốt lên, hô to lãng mạn, Trình An Nhã khinh bỉ cô ta. Cô chẳng thấy lãng mạn chút nào!
"Này, cậu định gả cho Diệp Tam thiếu thật sao?" Lý Vân đùa giỡn hỏi: "Cậu chẳng nghĩa khí gì cả, chẳng chịu nói cho tớ biết ba của Ninh Ninh là ai. Nếu không phải Ninh Ninh tìm tớ giúp đỡ, tớ còn đang bị gạt đấy!"
"Tớ không tìm cậu tính sổ đã may rồi. Tốt nhất cậu đừng nhắc tới chuyện này. Hơn nữa, cậu và Ninh Ninh đều biết, tớ còn chưa biết đấy, sao cho cậu biết được!" Trình An Nhã thấy Diệp Sâm và Ninh Ninh không ở đây nên mới khẽ nói.
Lý Vân ở bên kia nhếch miệng cười: "Cậu thật sự muốn gả cho Diệp tam thiếu sao?"
"Chuyện còn chưa có gì đâu!" Trình An Nhã lạnh nhạt nói, cảm xúc hơi phức tạp. Lúc nghỉ mát cô không để ý gì cả, nhưng bây giờ trở về rồi, những chuyện cần đối mặt phải đối mặt. Không biết Diệp tam thiếu sẽ xử lý chuyện của anh và Vân Nhược Hi thế nào.
Một bên không chịu kết hôn, một bên dây dưa không dứt, hai nhà lại là những nhà giàu có số má, chuyện này rất mơ hồ.
"Sao như vậy được, hai người cũng đã có Ninh Ninh rồi!" Lý Vân kinh ngạc nói: "Anh ấy không muốn kết hôn với cậu?"
"Đệt!" Trình An Nhã bất lịch sự phun ra một chữ. Sao mà ai cũng phản ứng như thế này hết vậy? "Cậu thấy bộ dạng của tớ rất hiếm lạ anh ấy sao?"
"Hiếm lạ!" Lý Vân nói chắc nịch: "Cái đồ chết giẫm nhà cậu, vừa mê trai lại vừa ham tiền. Diệp tam thiếu vừa đẹp trai lại vừa có tiền, cậu không hiếm lạ quỷ mới tin. Nếu cậu không thèm anh ấy thì tặng cho tớ, tớ thèm lắm đấy!"
Trình An Nhã: "... Cậu hiểu tớ quá nhỉ?"
Giọng của cô Trình rất quái gở.
"Hôm nào chúng ta ra ngoài uống nước rồi tâm sự nhé!" Lý Vân buôn chuyện, kiên quyết nói.
Trình An Nhã cười mắng: "Cậu hay thật đấy, tớ nằm viện hai tuần cũng không thấy mặt cậu, bây giờ lại muốn lại muốn buôn chuyện, không có cửa đâu!"
"Này, đừng như vậy mà, tới mới trở về từ Pháp hôm qua, ai bảo cậu bị xe đụng lúc tớ đi Pháp chứ? Uổng cho tớ vẫn luôn nhớ tới cậu, còn mang về cho cậu một chai nước hoa nữa đấy." Lý Vân nhỏ giọng giải thích.
Lúc này Trình An Nhã mới hài lòng hừ một tiếng: "Hôm nào cậu có thời gian thì gọi điện cho tớ, gần đây tớ rất rảnh!"
"Ok! Anh nhà tớ về rồi. Tớ phải đi thị tẩm đây, bye!" Lý Vân nói xong vô cùng tiêu sái cúp điện thoại, Trình An Nhã cạn lời đối với sự hào phòng của cô ấy…
Gả cho diệp Tam Thiếu sao?
Trình An Nhã nghĩ như vậy, hơi mê mang, nếu nói lúc đầu cô là chống cự, nhưng bây giờ…cô rất hoang mang.
Không biết làm sao!
Có lẽ Diệp Sâm vì Ninh Ninh nên mới đối xử tốt với cô phải không?
Bởi vì muốn một gia đình nên để cô tham dự vào cuộc sống của anh, hẳn là như vậy?
Trình An Nhã nhớ lại lúc ở biệt thự Diệp tam thiếu đã nói, hãy thử một lần, anh muốn hưởng thụ cảm giác gia đình.
Lời nói này mang theo cảm giác buồn man mác.
Hai ngày ở chung quả thật giống như người một nhà, hòa thuận vui vẻ, nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Ninh Ninh, cô cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng Trình An Nhã biết bọn họ chỉ đang diễn kịch mà thôi!
Cô và Diệp Sâm rất ăn ý thu lại gai nhọn của mình trước mặt Ninh Ninh, chung sống hòa bình, tuy rất vui nhưng cô thường xuyên nhắc nhở bản thân, kiểu vui vẻ này là có thời hạn.
Giống như diễn viên biểu diễn trên sân khấu, họ không diễn trên sân khấu này cả đời.
Bất kỳ một vở diễn nào cũng có lúc phải hạ màn.
Nếu đến lúc đó... các diễn viên luyến tiếc sân khấu thì phải làm sao?
Cô tạm thời không đoán được suy nghĩ của Diệp Sâm, cho nên nhất định phải kiềm chế bản thân, không nên quyến luyến cảm giác này, đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Cô, không muốn để mình rơi vào hoàn cảnh, một mình đứng trên sân khấu nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của người khác.
Như vậy, rất đáng thương.
Chuông cửa vang lên, phá vỡ suy nghĩ của Trình An Nhã đồng thời đánh thức cô khỏi nỗi buồn.
Diệp Sâm đi xuống lầu mở cửa, lạnh lùng nhíu mày: "Sao lại là ba?"