" Tiểu thư về rồi thưa lão gia! "
Tên bảo vệ chạy vào bên trong biệt thự, đến trước mặt Chu Lực Vinh cung kính cúi đầu thông báo.
Chu Lực Vinh vừa uống một ngụm trà, nghe xong liền phun ra hết, ông ho khan, mặt mày đỏ bừng, tức giận nói.
" Ăn nói hàm hồ! Chu gia này làm gì có đứa con nào chứ? Tiểu thư gì ở đây?! "
Tên bảo vệ ngớ người, lắp bắp nói lại.
" Nhưng cô gái ở bên ngoài..."
Chưa kịp nói hết câu, từ phía sau lưng vang lên một âm thanh quen thuộc, chất giọng thánh thót êm dịu dễ nghe chậm rãi cất lên.
" Mới xa nhau mấy năm mà cha đã không nhớ đến đứa con gái này rồi sao? "
Bella thân vận sườn sám màu đỏ truyền thống quyến rũ sải bước đến đứng trước cửa, khóe môi cong lên hình vành cung.
Chu Lực Vinh nhíu chặt chân mày hướng mắt về phía cô, nghi hoặc hỏi.
" Cô là ai? "
Thụy Mỹ Yên từ trên lầu bước xuống, nghe thấy đoạn đối thoại giữa cô và chồng mình liền không khỏi thắc mắc.
Cô gái này...Là ai?
Nhìn thấy người mẹ năm nào của mình, lòng cô bất giác nặng nề đi vài phần.
Cha mẹ cô...Chưa bao giờ xem cô là con của họ.
Cô cười khổ, nơi đáy mắt hiện rõ sự tủi thân.
" Cái nhà này làm gì có đứa con gái nào chứ? Có phải cô vào nhầm nhà rồi không? "
Vào nhầm sao?
Nực cười!
Đến cha mẹ mình còn có thể nhầm lẫn được, há chẳng phải là một kẻ ngu dốt bất hiếu sao?
" Mẹ yêu, mẹ nói chuyện hài hước thật.
"
" Con gái của hai người về mà lại hắt hủi không chịu nhận con mình sao? "
Chu Lực Vinh dường như đã mất kiên nhẫn, gằn giọng.
" Rốt cuộc cô là ai?! "
Cô liếc mắt nhìn ông, nhếch môi cười lạnh.
" Chu...Xuân...Miên.
"
Cô nhấn mạnh từng chữ một thật rõ ràng.
Câu trả lời kia cơ hồ như đâm xuyên thẳng qua tim ông và Thụy Mỹ Yên, hai người bất động tại chỗ, khuôn mặt phút chốc tái xanh, dường như không thể nào tin được.
Chu Xuân Miên...
Đứa con gái xấu xí đó chưa chết?
Không những thế mà giờ đây lại trở nên khác biệt như vậy?
Thụy Mỹ Yên bỗng bật cười nham nhở, khẽ hắng giọng.
" Ai đã thuê cô làm cái trò hề này? Đừng đùa nữa, cút khỏi đây ngay đi! "
Cô im lặng, bình thản tiến đến ngồi xuống ghế đối diện Chu Lực Vinh.
Ông dò xét cô gái trước mặt thật kĩ lưỡng, vẫn không có chút gì quen thuộc, cớ sao lại có thể là Chu Xuân Miên?
" Ít nhất cũng nên để con chúc mừng sinh nhật mẹ chứ? Sao lại đuổi con đi nhanh như vậy? "
Nói đoạn, cô lấy từ trong túi xách ra một hộp quà nhỏ, đặt xuống bàn.
" Mẹ mau lại đây mở quà ra đi..."
Thụy Mỹ Yên từng bước thận trọng đến ngồi cạnh chồng mình, tay run run nhấc hộp quà kia lên.
Bà từ từ mở ra, nhìn thấy vật bên trong khuôn mặt liền biến sắc.
Bà vứt món đồ kia xuống, tức giận nhìn về phía cô.
" Cô! Cô lấy nó ở đâu? Tại sao lại có được nó?! "
Cô ngồi dựa lưng vào thành ghế, khoanh tay nhướng mày nhìn vẻ hốt hoảng của bà.
" Sao lại phản ứng thái quá như vậy? Cha còn chưa coi món quà của con dành cho mẹ nữa cơ mà..."
Mặt bà tái mét, hơi thở dần trở nên nặng nề.
Chu Lực Vinh nhíu mày, vỗ vai bà ý bảo hãy giữ bình tĩnh.
Ông cúi đầu nhặt món đồ vừa nãy lên xem, chưa đầy hai phút sau liền giận dữ.
Ông phẫn nộ nhìn sang vợ mình, lấy tấm ảnh bên trong hộp quà ra, quăng mạnh xuống trước mặt bà.
" Cái quái gì đây?! Bà dám phản bội tôi sao?! "
Bà trợn tròn mắt nhìn bức ảnh kia, hình ảnh bà hôn một người đàn ông trung niên rõ mồn một, không lẫn đi đâu được.
Bà lại uất ức nức nở nói.
" Anh nghe em nói, chuyện không như anh nghĩ, chắc chắn cô ta đang lừa chúng ta, anh đừng tin..."
Bà lại căm phẫn nhìn sang cô.
" Mày rốt cuộc muốn làm gì?! "
" Mày thực sự chưa chết sao? "
" Mày là Chu Xuân Miên thật sao?! "
Cô cười nhạt, tay chải chuốt lại mái tóc của mình.
" Con đã nói ngay từ đầu rồi, chỉ là cha mẹ không chịu tin mà thôi..."
Bà nghiến răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, tức đến mức muốn lao đến mà cấu xé cô ra thành từng mảnh.
Chu Lực Vinh khẽ nuốt nước bọt, chất giọng khản đặc vang lên.
" Mày đến đây để làm gì? Giết chết hai ông bà già này sao? "
Giết họ sao?
Cô không tàn nhẫn như vậy.
Cô không độc ác như họ, cô còn có lương tâm của mình.
Hôm nay đến đây, cô chỉ muốn cho người cha ngu ngốc của mình biết sự thật về vợ của ông.
Thụy Mỹ Yên đã phản bội ông, đã từ rất lâu rồi, nhưng ông lại ngu muội không hề hay biết gì.
Cô muốn làm ông sáng mắt ra, nhìn thấu cái người được gọi là bạn đời của mình.
" Giết hai người, con nhận lại được gì? Mấy năm bóc lịch sau song sắt sao? "
" Cha à, con không còn ngu ngốc nữa..."
" Hôm nay con đến để chúc mừng và tặng quà sinh nhật cho mẹ thôi, không còn ý gì khác..."
Nói đến đây, cô khẽ cười.
" Cha thấy rõ rồi chứ? Mẹ của con quả là rất yêu cha, tặng cho cha cả một cặp sừng cao như vậy.
"
Cô lại giả vờ nhìn lên phía đỉnh đầu của ông, đôi mắt ánh lên sự thương cảm.
" Cỡ này chắc cũng mười mấy mét..."
" Mày!!! "
Ông tức giận đập mạnh tay xuống bàn, đôi mắt hằn lên nhiều tơ máu.
Thụy Mỹ Yên trên trán đã nổi đầy hắc tuyến, khuôn mặt tối sầm lại, khóe môi giật liên hồi.
" Con khốn nhà mày vì sao lại sống dai như vậy? Trốn cũng khá lắm..."
Cô nhướng mày nhìn bà một lúc rồi khẽ cười, lời nói châm biếm mỉa mai.
" Mẹ cũng diễn kịch tài thật, ám hại con mình xong liền làm như không có chuyện gì, lại còn ung dung tự tại đi với người đàn ông khác, sau đó lại về nhà vui vẻ chung sống hạnh phúc với chồng mình.
"
" Mẹ làm vậy không thấy ngại sao? "
Bà cười khẩy một tiếng.
" Chỉ với lời nói của mày và một bức ảnh mà có thể buộc tội tao sao? Nực cười! "
" Con còn rất nhiều chứng cứ, hai người muốn xem chứ? Hay để con giao nộp cho cảnh sát? "
Nghe thấy lời nói kia của cô, mặt Chu Lực Vinh liền biến sắc.
" Chu Xuân Miên, nên nhớ mày là con của..."
Cô bất ngờ bật cười ngạo nghễ.
" Đã từng thôi.
"
" Cũng giống như chuyện Chu phu nhân đây đã từng yêu Chu lão gia vậy..."
" Nhưng bây giờ thì sao? Phản bội ông ấy, lừa dối ông ấy một cách trắng trợn.
"
Cổ họng ông nghẹn ứ lại, không thể nói thêm lời nào.
Thật sự bây giờ, ông và vợ của mình rất sợ, tâm trạng hỗn loạn, không biết nên đối phó với cô như thế nào.
Ba năm trước họ thuê người hại cô, không những cô không chết mà còn trở về đây để trả thù.
Chuyện này thật sự họ chưa từng nghĩ đến, họ cứ nghĩ rằng giết chết cô rồi mọi chuyện sẽ trôi qua một cách êm đềm.
Nhưng bây giờ thì sao? Họ đã bị đưa vào đường cùng, bế tắc, không biết nên làm gì, rối như tơ vò.
Ngồi trước màn hình máy tính, Gia Khánh vừa ăn bắp rang bơ vừa xem kịch hay, trong lòng không khỏi hào hứng.
Vợ của anh ngầu quá đi mất! Câu nào câu nấy nói ra đều rất thấm thía!
Chu Lực Vinh phút chốc thu lại dáng vẻ sợ sệt kia, cong môi hừ lạnh một tiếng.
" Những lời nói của mày sẽ không có tác dụng gì đâu, đừng phí sức nữa.
"
" Cho dù có muốn trả thù, mày cũng không có cách nào.
"
" Mày vốn chỉ là một đứa xấu xí, mãi là như vậy.
"
" Đừng nghĩ phẫu thuật thẩm mỹ rồi thì sẽ gỡ bỏ được cái mác đó.
"
" Vô ích thôi, Chu Xuân Miên! "
Từng câu từng chữ mà ông nói ra như ghim thẳng vào tâm can cô, vết thương đã lành từ lâu lại một lần nữa rỉ máu.
Ông nói đúng, dù cô có làm gì thì vẫn là một kẻ xấu xí, không thể thay đổi được số phận.
Nhưng ông nghĩ cô không có cách nào để trả thù sao? Hài hước thật!
" Cha nghĩ con không có cách nào để trừng trị cái nhà này sao? "
" Cha quá ngây thơ rồi.
"
" Con có rất nhiều là đằng khác.
"
Thụy Mỹ Yên cả kinh nhìn cô, đứng bật dậy đến trước mặt cô, vung tay tát cô một cái.
Cơn đau bỏng rát từ bên má trái truyền đến khiến cô không khỏi nhíu mày.
Bà chỉ tay vào mặt cô, gằn giọng.
" Tao cảnh cáo mày, nếu muốn yên ổn thì hãy cút khỏi đây, từ nay về sau đừng liên quan đến Chu gia nữa! "
Câu nói này nghe quen thật.
Bà cũng đã từng nói vậy với dì Xuân và dì đã nghe theo mà rời khỏi đất nước này.
Nhưng cô sẽ không như vậy.
Cô chạm hờ lên nơi khóe môi đang rỉ máu, cười nhạt.
" Mẹ nghĩ con sẽ sợ mà nghe theo sao? "
" Con không còn là Chu Xuân Miên nữa rồi, không còn ngu ngốc yếu đuối như xưa nữa..."
" Mẹ vẫn không biết con hiện giờ là ai sao? "
Chu Lực Vinh nghe vậy liền cười khẩy một tiếng.
" Mày chỉ là một đứa rác rưởi, không hơn không kém.
"
Cô đứng dậy, bình thản đáp lời.
" Vậy sao? Cha có thể lên báo chí mà xem ngay bây giờ, xem Bella Hunt là ai? Là chủ tịch của tập đoàn MK, cũng chính là Chu Xuân Miên này.
"
Nghe đến đây mặt mày ông liền méo mó khó coi.
Ông đương nhiên biết Bella Hunt là ai, người đang làm mưa làm gió một tháng nay bởi sự xinh đẹp cũng như tài giỏi giàu có, chỉ là không ngờ tới đó lại chính là Chu Xuân Miên.
Cô nhìn lên phía chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, tặc lưỡi một cái.
" Xin lỗi nhưng đã trễ rồi, hôm nay đến đây thôi.
"
" Hẹn gặp lại hai người vào một ngày không xa.
"
Nói rồi cô với tay lấy túi xách mà rời đi.
Thụy Mỹ Yên thẫn thờ ngồi xuống ghế, cơ hồ như không còn chút sức lực nào.
Chu Lực Vinh cũng bất động như khúc gỗ, cổ họng nghẹn cứng không nói nên lời.
Cả đám người làm núp trong phòng bếp cũng không khỏi bất ngờ, rùng mình khi biết được cô gái xinh đẹp vừa rồi chính là Chu Xuân Miên, tiểu thư cũ của bọn họ, người mà họ đã khinh miệt chê bai ba năm về trước.
Họ đã bắt đầu cảm thấy hối hận với những gì mình làm, thấy có lỗi với cô rất nhiều.
Họ thật sự không ngờ được, Chu lão gia và Chu phu nhân lại có thể tàn nhẫn đến độ giết chết con gái ruột thịt của mình.
Tương lai sau này của Chu gia xem ra sẽ mù mịt lắm đây.
Bella lên xe rời khỏi Chu gia, quay về nhà của mình.
Căn nhà mà người cô yêu đang ở đó đợi cô.
Nơi mà cô có thể cảm thấy nhẹ nhõm, thoải mái hơn.
Nơi mà cô thấy ấm áp, hạnh phúc.
Gia đình thực sự của cô chỉ có thể là anh.
Cô mở cửa vào bên trong, căn nhà đã tắt hết đèn, tối om.
Cô đi từng bước nặng trĩu lên phòng ngủ, mở cửa vào đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm ngủ say trên giường.
Cô bước đến ngồi cạnh bên giường, đôi mắt dịu dàng nhìn anh.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú đáng yêu kia, trong lòng đã dịu đi vài phần.
Vừa rồi cô thật sự rất sợ, nhưng vẫn phải cố gắng diễn cho xong vở kịch mà mình tạo dựng nên, cố bình tĩnh kìm nén đi nỗi sợ trong lòng.
Chỉ vừa nhìn thấy anh, mọi sợ hãi căng thẳng đều tiêu tan.
Anh bỗng mở mắt, nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn mập mờ kia.
Dường như trong đôi mắt của cô đang mang một nỗi buồn sâu thẳm, cần được an ủi.
Anh khẽ cười, nắm lấy tay cô, dịu dàng cất tiếng.
" Em về rồi..."
Cô mím môi, gật đầu.
Anh ngồi dậy, nhìn cô một lúc lâu rồi lại đưa tay khẽ chạm vào vết thương vẫn còn ửng đỏ nơi khóe môi cô.
" Có đau lắm không? "