" Tiểu Chu, hãy trốn vào đâu đó trước đi, anh sẽ tới ngay! "
Nói rồi anh liền gác máy, gọi Vương Xuân Thành cùng nhau trở về bệnh viện.
Chu Xuân Miên nhẹ nhàng để điện thoại xuống, đôi mắt cảnh giác nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh.
Cô từ tốn bước xuống giường, thuận tay với lấy bình hoa bằng sứ được trưng bày trên bàn, từng bước đi đến phía đối diện cánh cửa tầm hai bước chân.
Trong lòng cô biết rõ, một khi cánh cửa trước mắt mở ra, cô sẽ phải đối mặt với một điều gì đó nguy hiểm.
Bên ngoài đã yên tĩnh hơn, không khí xung quanh bỗng chốc trầm xuống, giờ phút này cô căng thẳng tột độ, hai tay nâng bình hoa lên một cách run rẩy, trái tim cô như bị một thứ gì đó bóp nghẹt lại.
Người đằng sau cánh cửa chắc chắn là câu trả lời cho mọi chuyện từ trước đến tận bây giờ.
Hình ảnh cao lớn của một người đàn ông dần dần tiến lại gần cánh cửa hơn, vặn lấy tay nắm cửa, cùng với hơi thở nặng nề từ bên ngoài tiến vào.
Chu Xuân Miên nhắm chặt hai mắt, vung tay một cái, bình hoa bằng sứ trực tiếp lao thẳng về phía trước, nhưng điều đáng tiếc, người đàn ông kia lại nhanh chóng né được.
Tiếng vỡ vụn vang lên chói tai, khiến thân mình của cô bất giác run lên một cái.
Bỗng dưng mọi thứ đều trở nên yên ắng đến lạ thường.
Cô từ từ mở mắt, thân ảnh cao lớn kia mờ mờ hiện ra trước mặt cô.
Một khắc vừa rồi, cô chỉ sợ mình đã nhìn nhầm, bất giác lui về sau vài bước, đôi mắt mang theo kinh ngạc và sợ hãi tột độ, dường như không tin vào những gì mình vừa thấy.
[! ! ]
Gia Khánh trong lòng cứ thấp thỏm không yên, một cảm giác bất an dấy lên từ tận nơi đáy lòng, anh thật sự rất lo lắng cho cô.
Vương Xuân Thành cũng không ngoại lệ, hai hàng chân mày cứ nhíu chặt, hai tay nắm chặt vô lăng, hối hả chạy về phía trước.
Từ hiện trường vụ án của Thiên Vân trở về bệnh viện e là cũng sẽ mất hết ba mươi phút, chỉ sợ cô không đợi được đến lúc đó.
4
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Gia Khánh nhanh chóng nhấc máy, thanh âm trở nên khó nghe.
" Chuyện gì? "
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông, người mà anh không tài nào nghĩ tới rằng sẽ gọi điện cho anh vào ngay lúc này.
" Chú em, cho tao hỏi bệnh viện của Chu Xuân Miên nằm là chỗ nào? Còn cả số phòng nữa, cho xin đi.
"
Vì sự an toàn của cô, đương nhiên những thông tin như vậy sẽ được giấu kín, nhưng thật không ngờ chính Trần Hạo lại là người đang gọi cho anh và còn hỏi về chuyện đó.
" Anh! Anh đang ở đâu? "
Trần Hạo nhướng mày, thắc mắc hỏi lại.
" Chú em, tao đang hỏi mày nơi Chu Xuân Miên đang ở, tại sao mày lại hỏi ngược lại tao? "
Nếu Trần Hạo không biết cô đang nằm ở bệnh viện nào, vậy ai là kẻ đã đến làm loạn?
" Này, có chuyện gì sao? "
Dường như đã nhận ra được sự kì lạ của anh, hắn nhíu mày nghi hoặc hỏi.
" Anh đang ở đâu? "
Trần Hạo đen mặt, quay qua quay lại vẫn là câu hỏi đó, đúng là tên đàn ông khó hiểu!
" Tao đang đứng trước một cửa tiệm bán hoa, vừa mua một bó hoa hồng, đang định gặp cô ấy để tạ lỗi.
"
"Cô ấy" ở đây không ai khác chính là Chu Xuân Miên, Tiểu Chu của anh.
Gia Khánh nghe xong liền rùng mình một cái, trong lòng vô vàn cảm xúc trộn lẫn với nhau, bối rối, sợ hãi, bất ngờ và muốn bật ngửa!
Không lẽ Trần Hạo quả thật không phải là kẻ giết chết Thụy Mỹ Yên và cả Thiên Vân? Cũng không có ý định sát hại cô, tất cả những gì hắn nói hôm đó đều là sự thật?
Nhưng cũng có thể đang giả vờ?
Không quan trọng! Quan trọng nhất bây giờ là!
" Bệnh viện Bạch Mai, phòng số 14, nhanh chóng đến đó ngay đi, Tiểu Chu đang gặp nguy hiểm! "
Lời vừa dứt Trần Hạo liền khởi động xe chạy đi, một tay vẫn cầm điện thoại, nghiêm túc hỏi anh.
" Chuyện gì đã xảy ra? "
" Vừa rồi khi nói chuyện với cô ấy, cô ấy bảo ngoài cửa có xảy ra xung đột, mặc dù tôi đã cho bốn vệ sĩ giỏi đến canh giữ bên ngoài, nhưng e là.
.
đã bị đánh gục hết! "
Nghe đến đây Trần Hạo cười khẩy một tiếng.
" Vệ sĩ giỏi cơ đấy! "
Gia Khánh đen mặt, thời điểm này hắn còn có tâm trạng để cà khịa anh sao?
" Nhanh chóng đến cứu cô ấy đi, anh nói nhiều quá đấy! "
Hắn nghe vậy liền trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, mi mắt khẽ trĩu xuống, liếc nhìn sang bó hoa hồng tươi đẹp ở bên cạnh.
Gia Khánh lại lên tiếng.
" Này, anh có biết! Chu phu nhân cùng Thiên Vân đã bị sát hại chưa? "
Câu hỏi kia của anh không hề nhận lại được sự bất ngờ từ Trần Hạo, thay vào đó hắn vẫn ung dung trả lời.
" Chu phu nhân thì có biết từ sáng nay, Thiên Vân thì chưa! "
" Chết cả rồi sao? "
Câu hỏi của hắn cơ hồ còn mang theo một chút hài lòng, hắn thật sự rất mong Thụy Mỹ Yên chết đi, việc bà ta đã làm với chính con gái ruột của mình, thật không thể tha thứ.
Nhưng anh cũng không trả lời câu hỏi đó, chỉ nghi hoặc hỏi lại.
" Vì sao anh lại biết tin Chu phu nhân mất? "
Vốn dĩ chuyện này anh không cho phép bất kỳ ai lan truyền ra bên ngoài, vả lại sáng nay anh cũng vừa nhận được tin báo, cớ sao Trần Hạo cũng như vậy?
Hắn nghe xong liền cau mày khó hiểu.
" Không phải mày phái người truyền tin cho tao sao? "
Anh cả kinh trợn tròn mắt, sự việc này sao lại trở nên vô lý như vậy?
" Tôi không phái một ai đến báo tin cho anh, thậm chí anh ở đâu tôi còn không biết! "
" Trần Hạo, bây giờ không phải thời điểm để anh có thể nói đùa như vậy.
"
Trần Hạo quả thật không có chút gì gọi là đùa cợt, điều hắn nói đều là sự thật!
Quả nhiên không phải Gia Khánh truyền tin cho hắn, khi nhận được tin báo hắn đã rất kinh ngạc, không ngờ Chu phu nhân lại chết, cũng không ngờ Trần Gia Khánh lại báo hung tin đó cho hắn.
Rốt cuộc ai là kẻ đứng đằng sau chuyện này?
[! ! ].