Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

Hành động bất ngờ của anh làm Hạ Tịch Nghiên cau mày, cô nhìn anh, khóe môi Mục Chính Hi cong lên một nụ cười, anh vẫn tiếp tục nhảy.

“Tổng giám đốc Mục, khiêu vũ cũng không cần phải ái muội thế này chứ?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi. Rõ ràng là cố ý!

Nhưng Mục Chính Hi chỉ cười: “Cũng không phải lần đầu khiêu vũ với tôi, không lẽ không biết sao?”. Anh vừa nói, vừa ôm chặt Hạ Tịch Nghiên hơn, cả người đều sát vào nhau, nhìn từ một bên, hai người cứ như một cặp tình nhân.

Hạ Tịch Nghiên buồn bực, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cũng không tiện đẩy anh ra, chỉ có thể để cho anh làm càn.

Bên này, ánh mắt sâu xa của LEO cứ nhìn cô chăm chú…

“Sao? Anh thích cô Hạ?”


Lúc này, Alexia nhìn LEO hỏi, nghe thấy cô hỏi, LEO mới thu mắt về nhìn Alexia: “Sao cơ?”

Alexia cười cười: “Người trẻ mấy người chính là như vậy, rõ ràng là thích, nhưng lại thích giả ngốc, là một người từng trải, tôi nói cho mấy người biết, nếu đã thích thì dũng cảm theo đuổi, tuy không biết kết quả sẽ thế nào, nhưng cuộc đời có lẽ sẽ không nuối tiếc gì cả!” Alexia nói.

Nghe vậy, LEO cau chặt mày nhìn cô, trong đầu thì lại nghĩ ngợi gì đó…bữa tiệc đã tổ chức được 3 tiếng, sau khi xong thì mọi người cũng từ từ tản đi. Hôm nay tuy không có chuyện gì quá bất ngờ xảy ra, nhưng Mục Chính Hi và LEO lại trở thành đề tài bàn tán của cả bữa tiệc sau khi kết thúc, thậm chí, Hạ Tịch Nghiên đứng ở cửa khách sạn cũng có thể nghe thấy mấy người ra ra vào vào nói chuyện của tối nay, đều là nói về LEO và Mục Chính Hi… Hạ Tịch Nghiên hít một hơi thật sâu, sau này cô vẫn là bớt cùng Mục Chính Hi tham gia mấy thể loại hội họp này thì tốt hơn.

Cô mang váy dạ hội đứng ở cửa, gió nhẹ thổi qua, cô hít một hơi thật sâu rồi thả lỏng một chút.

“Tịch Nghiên!” Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói đầy thu hút, nghe thấy tiếng gọi, Hạ Tịch Nghiên liền quay đầu lại, là LEO đang bước đến. Sau khi thấy anh, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Lúc bữa tiệc kết thúc không nhìn thấy anh!”

“Vừa nói với Alexia một số chuyện!” LEO nói.


Hạ Tịch Nghiên gật đầu.

“Tôi đưa em về?” Lúc này, LEO mở lời.

“Không cần đâu, tôi đưa cô ấy đến thì để tôi đưa cô ấy về là được rồi!” Giọng nói của Mục Chính Hi cũng truyền đến từ phía sau.

Quay đầu lại thì thấy Mục Chính Hi đang bước đến, Hạ Tịch Nghiên đứng đó, nhìn bọn họ, cô muốn trốn khỏi cái tình cảnh này hơn, thế mà còn xảy ra nữa, cô đã ra đây trước rồi, không ngờ còn gặp bọn họ ở đây.

“Tổng giám đốc Mục đưa đến, cũng không nhất định phải đưa về!” LEO nói.

“Anh Tống, anh lại không hiểu rồi, tuy nói rằng anh là người nước T, nhưng anh từ nhỏ lớn lên ở các nước phương Tây, không hiểu được quy tắc ở đây của chúng tôi đâu, ai đưa đến, thì nhất định phải đưa về!” Mục Chính Hi nhìn LEO ung dung nói, cũng là ý bình thường thôi, nhưng không hiểu vì sao khi nó được nói ra từ miệng của Mục Chính Hi lại có cảm giác cưỡng từ đoạt lý.

LEO cũng không giận, anh đứng đó, thân hình cao ngất, khóe môi nở một nụ cười bình tĩnh: “Tổng giám đốc Mục, bây giờ thời đại cởi mở rồi, mỗi người đều có quyền lựa chọn và quyết định riêng của mình, hay là chúng ta đưa quyền lựa chọn giao cho người có liên quan, được chứ?” LEO nhướng mày hỏi, trong lời nói đầy phong độ và ga lăng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận