Lúc này, Lăng Tiêu Tường đang đứng ở chỗ cách bọn họ không xa, nhìn Mục Chính Hi lôi kéo Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài, cau mày: “Chính Hi...”
Lúc nhìn thấy Lăng Tiêu Tường thì Mục Chính Hi ngơ người chút, nhưng mà cũng không dừng lại lâu, liền lôi kéo Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài.
“Chính Hi...” Lăng Tiêu Tường lại gọi một tiếng, nhưng mà ngay cả đầu Mục Chính Hi cũng không thèm quay lại một chút, cứ lôi kéo Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy hôm nay mình đã tính nhầm rồi.
Vốn dĩ muốn để Lăng Tiêu Tường đến đây để đón Mục Chính Hi, nhưng mà không ngờ đến bốn người bọn họ đều gặp nhau.
Nhìn biểu cảm của Lăng Tiêu Tường, trong lòng của Hạ Tịch Nghiên lại có cảm giác không đành lòng.
Haizz, cô vẫn luôn là một người hiền lành như vậy.
Cho dù Lăng Tiêu Tường có công kích cô bao nhiêu lần, lần này từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy có lỗi với Lăng Tiêu Tường.
Nhưng cho dù cô có ngăn cản như thế nào thì Mục Chính Hi vẫn cứ lôi kéo cô đi như vậy.
Tống Kỳ đi theo ra ngoài, nhưng lúc anh đi ra ngoài thì Hạ Tịch Nghiên đã bị Mục Chính Hi nhét vào trong xe, trực tiếp lái xe rời khỏi.
Tống Kỳ đứng ở cửa nhìn bóng lưng của bọn họ, nhíu mày...
"Mục Chính Hi anh đủ rồi đó!” Hạ Tịch Nghiên mở miệng nói.
Nhưng mà cho dù cô có nói cái gì đi nữa, Mục Chính Hi cũng không dừng lái xe đi.
Hạ Tịch Nghiên ngồi ở bên cạnh nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của Mục Chính Hi, có chút đỏ, hơn nữa còn đang ở trong xe, khắp nơi đều tràn ngập mùi rượu.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nhớ tới là Mục Chính Hi uống rượu.
Nhìn chiếc xe phóng điên cuồng ở trên đường, Hạ Tịch Nghiên nhìn ra phía trước, bỗng nhiên có chút lo lắng.
Dù sao thì Mục Chính Hi cũng uống rượu, không giống như là lúc bình thường.
Sau khi suy nghĩ, Hạ Tịch Nghiên nói: “Hay là để tôi lái xe đi.”
Mục Chính Hi vẫn không mở miệng, lái xe ở trên đường như phi nước đại.
Hạ Tịch Nghiên nhìn thấy vậy, trong lòng nhảy bịch bịch, Mục Chính Hi đã khiêu chiến năng lực tiếp nhận của cô.
Rốt cục không biết là chạy tới đâu, Mục Chính Hi đột nhiên đạp thắng lại.
Anh đạp thắng lại, Hạ Tịch Nghiên cảm thấy lòng của mình cũng đã đặt xuống.
Lúc này, Mục Chính Hi ngồi ở đó trầm mặc, anh trông có vẻ rất tức giận.
“Tại sao Lăng Tiêu Tường lại tới đó?” Lúc này, Mục Chính Hi bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Tôi... đã gửi tin nhắn cho cô ấy đến đó.” Do dự một chút, Hạ Tịch Nghiên vẫn lên tiếng trả lời.
Mục Chính Hi: “...”
“Cho nên nói, tôi kêu cô đến đón tôi, cô lại kêu Lăng Tiêu Tường đến, chính là vì đi hẹn hò với Tống Kỳ?” Mục Chính Hi bỗng nhiên nghiêng đầu qua nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.
Hẹn hò?
Nghe thấy từ này, Hạ Tịch Nghiên nhăn mày lại.
“Tôi kêu Lăng Tiêu Tường đi đón anh cũng không phải là bởi vì hẹn hò cùng với Tống Kỳ, tôi là...”
“Là cái gì chứ?” Mục Chính Hi hỏi.
Nhìn ánh mắt và giọng điệu hùng hổ dọa người của anh, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt một chút, suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Không có gì, tôi nghĩ là tôi không cần phải giải thích gì cả.”
“Hạ Tịch Nghiên.” Mục Chính Hi bỗng nhiên la to lên.
Cô luôn luôn có bản lĩnh khiến cho anh nổi điên.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày: “Tổng giám đốc Mục, tôi không phải là trợ lý của anh, cũng không phải là tài xế của anh, tình huống giống như ngày hôm nay tôi để cho Lăng Tiêu Tường đi là sai hả?”
“Có.”
“Sai cái gì chứ?”
“Tôi là kêu cô đi đón, tại sao cô lại kêu cô ấy đi?”
Hạ Tịch Nghiên: “...”
Lúc này nói chuyện đúng sai với Mục Chính Hi có phải là đã sai rồi không?
“Anh uống nhiều rồi, tôi không muốn nói gì nữa, tôi muốn về nhà.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên muốn đẩy cửa ra bước xuống xe.
Mà cũng trong một giây này, Mục Chính Hi bỗng nhiên bắt lấy tay của cô, đặt cả người của cô lên trên, sau đó anh cũng ép lên...