Mà ngay lúc đó, Mục Chính Hi bất ngờ nắm lấy tay cô, đè cả người lên, sau đó anh còn bắt nạt cô…
Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, nhìn người trước mặt, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh đang phản chiếu hình ảnh mình, cô càng thêm sững sờ, không biết nên nói gì cho phải.
“Ai cho phép em đi! Hửm?” Lúc này, giọng nói giàu từ tính của Mục Chính Hi vang lên bên tai, xen lẫn chút rượu, rất hợp với mùi cơ thể anh.
“Anh… say rồi, hôm khác nói chuyện nhé!” Hạ Tịch Nghiên nói, Mục Chính Hi vừa uống rượu xong thì rất quyến rũ, và cả… nguy hiểm hơn bình thường.
Ngay khi Hạ Tịch Nghiên chuẩn bị di chuyển, Mục Chính Hi càng nắm chặt cô hơn, đè dưới thân cô, Hạ Tịch Nghiên không thể động đậy gì được.
“Anh…”
“Hạ Tịch Nghiên, em nói xem, tôi nên làm gì với em đây?” Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên yếu ớt mở miệng, lời nói thoáng chút bất lực.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày không hiểu ý của anh, nhưng ngay lúc này, sự gần gũi của anh khiến lòng Hạ Tịch Nghiên rối bời.
“Mục Chính Hi, anh say rồi!”
“Say?” Nghe vậy, Mục Chính Hi đột nhiên nở nụ cười, hai mắt híp lại: “Nếu tôi say, vậy say rồi thì có thể quan hệ không, hửm?”
Nghe vậy, mặt Hạ Tịch Nghiên bất giác đỏ bừng: “Mục Chính Hi!”
Thấy Hạ Tịch Nghiên căng thẳng đỏ cả mặt, Mục Chính Hi đột nhiên bật cười, mây mù trong lòng cũng bị cuốn đi.
Anh rất thích nhìn người phụ nữ này khẩn trương, lúc ấy cô mới trông như một người phụ nữ, thường thì cô giống như một con nhím nhỏ, tấn công người khác mọi lúc, nhưng bây giờ, cô thật đáng yêu.
Nhìn nụ cười của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên cũng sững sờ, quen biết anh lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh cười thế này.
Không thể không thừa nhận…
Rất đẹp trai…
Đặc biệt vào ban đêm, dưới ánh đèn mờ ảo, ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể nhìn rõ đường nét của anh, hoàn mỹ và lập thể như được người nghệ sĩ chạm khắc.
Nụ cười lại càng bí ẩn và quyến rũ.
Ngay khoảnh khắc này, Hạ Tịch Nghiên nảy ra một ý tưởng, đây là lần đầu tiên cô có ý tưởng như vậy, thật ra người đàn ông này cũng không tệ như cô nghĩ.
Ít nhất… trước mắt là cảm thấy như vậy.
Lúc này, Mục Chính Hi cũng nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt hơi híp lại, hai người đều không lên tiếng, trong xe tràn ngập mùi của hai người…
Lúc này, Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên, từng chút một đến gần cô.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, dường như cảm nhận được ý định của anh, liền xoay mặt sang một bên.
Nhìn thấy hành vi của cô, Mục Chính Hi cau mày, sau đó nói: “Hạ Tịch Nghiên, có phải em ghét tôi lắm không?” Mục Chính Hi đột nhiên hỏi, lời nói có chút yếu ớt.
Đột nhiên một người kiêu ngạo không ai bì nổi như Mục Chính Hi lại hỏi một câu như vậy, Hạ Tịch Nghiên sững sờ.
Suy nghĩ một chút, Hạ Tịch Nghiên nói: “Không!”
“Nếu như không, tại sao em cười thật tươi với người khác như vậy, duy chỉ đối với tôi là luôn dè chừng?” Mục Chính Hi hỏi, điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Nghe được lời nói của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, rồi nói: “Không, anh nghĩ nhiều rồi!”
“Vậy sao?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Nhưng cái gật đầu đó có chút chột dạ.
Nói đến đề phòng thì chắc chắn là vậy, trước đây là sợ Mục Chính Hi phát hiện cô, nhưng bây giờ là do… anh quá nguy hiểm.
Nhưng ngay bây giờ đối mặt với chính Mục Chính Hi nguy hiểm, làm sao cô dám thừa nhận.