“Cậu xác định là anh ta có xứng không?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại.
“Nghe nói là anh ta rất có thủ đoạn, nếu không thì cũng sẽ không có chỗ đứng ở Luân Đôn đâu nhỉ?” Huống Thiên Hựu nói.
“Đó là luân đôn, ở thành phố A, cậu xác định là anh ta có được không?” Mục Chính Hi hỏi lại, sắc mặt âm trầm.
Huống Thiên Hựu: “...”
Sự tự tin của Mục Chính Hi là do trời sinh.
“Chính Hi, anh ta không chỉ giành mất người phụ nữ của cậu, còn cướp mất việc làm ăn của cậu, chắc chắn là năm nay cậu không đi bái phật rồi.” Huống Thiên Hựu nói.
“Tại sao tôi lại nghe thấy mùi vị cười trên nỗi đau của người khác thế.” Mục Chính Hi nói.
Huống Thiên Hựu: “... Tôi đây là đang lo lắng cho cậu đó.”
“Cậu chắc chắn không?”
“Đương nhiên rồi.” Huống Thiên Hựu nói cực kỳ chắc chắn.
“Cậu vẫn nên lo cho mình đi.” Mục Chính Hi nói.
“Xem ra là cậu đã có cách đối phó rồi.” Huống Thiên Hựu nói.
Nói đến cái này, khóe miệng của Mục Chính Hi kéo lên, cũng không nói tiếp nữa.
“Sao vậy, tối nay có muốn đi ra ngoài uống chút gì đó không?”
“Không được đâu, tối nay tôi có bữa tiệc rồi.” Mục Chính Hi nói.
“Thế thì thôi, hôm nào uống.”
“Ừm.”
Sau khi nói chuyện ngắn gọn với nhau thì cúp điện thoại.
Nhìn tờ báo ở trước mặt, Mục Chính Hi nhếch miệng lên một nụ cười chắc chắn.
Lúc này anh cầm điện thoại di động lên bấm gọi
“A lô, Lăng tổng, bữa tiệc tối nay cùng với thị trưởng, tôi sẽ đến đó đúng giờ.” Nói xong, khóe miệng của anh cũng hiện ra một nụ cười chắc chắn.
Buổi chiều, Hạ Tịch Nghiên nghỉ ngơi ở trong phòng trà nước, Mục Chính Hi đi đến.
Lúc nhìn thấy anh, Hạ Tịch Nghiên sửng sờ một chút: “Bây giờ Mục tổng cũng đều tự mình ra tay pha cà phê đấy à?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.
“Thư ký bận rộn như vậy, tự mình đi pha cà phê, cái này cũng giảm bớt gánh nặng giúp cho cô ấy.” Mục Chính Hi ung dung nói.
Hạ Tịch Nghiên: “... Từ lúc nào Tổng giám đốc Mục lại quan tâm tới cấp dưới như vậy?”
“Hiện tại thành phố A lập tức có thêm một công ty đá quý sắp xây dựng, đương nhiên là cần phải quan tâm tới cấp dưới rồi, phòng ngừa bọn họ đều đi ăn máng khác.” Mục Chính Hi nói.
Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên mới nghe ra trong lời nói của Mục Chính Hi có hàm ý.
“Nếu như có cạnh tranh lành mạnh, vậy thì đối với những người làm công như chúng tôi mà nói cái này cũng được xem như là phúc lợi.” Hạ Tịch Nghiên cũng hờ hững cười nói, nếu như Mục Chính Hi đã không làm rõ, cô cần gì phải nói trắng ra chứ
“Xem ra em đã sớm biết chuyện này rồi.” Nói xong, ánh mắt của Mục Chính Hi nhìn về phía cô.
Hạ Tịch Nghiên sững lại, sau đó lên tiếng nói: “Tổng giám đốc Mục có lời gì không ngại thì cứ nói thẳng ra đi.”
Sau khi nghe thấy câu nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi cũng không khách khí nữa, trực tiếp bước lên phía trước một bước: “Em không biết hay là đã sớm biết rồi?”
“Cái gì chứ?”
“Chuyện Tống Kỳ muốn mở chi nhánh ở đây.” Mục Chính Hi nhìn cô, nói gằn từng chữ.
Hạ Tịch Nghiên ngước mắt lên nhìn Mục Chính Hi, trong mắt không có chút cảm xúc nào: “Nếu cho tôi nói sáng ngày hôm nay tôi cũng vừa mới biết được, anh có tin không?”
Mục Chính Hi nhìn cô, sau khi nhìn một hồi lâu rồi anh mới nói ra một chữ: “Tin.”
Không biết tại sao người phụ nữ này đã lừa gạt anh vô số lần, nhưng mà anh vẫn cứ tin cô.
Nhất là bây giờ cũng đang tin.
Loại tin tưởng đó không có ngôn ngữ nào diễn tả được.
Nghe thấy lời nói của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên sửng sốt, hiển nhiên là câu trả lời của Mục Chính Hi nằm ngoài dự liệu của cô.
“Quả thật là sáng ngày hôm nay tôi vừa mới biết tới.” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, nhẹ giọng nói.
“Là vì em ư?” Mục Chính Hi hỏi.
“Cái gì?”
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, con ngươi của Mục Chính Hi hơi híp lại...