Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

“Vậy bây giờ là tình huống như thế nào đây, cái người Tống Kỳ đó với lại Mục Chính Hi có phải đều đang theo đuổi cậu không vậy?”

“Nghĩ đi đâu vậy hả?”

“Tớ cũng đã xem báo rồi đó, đừng có cho là cái gì tớ cũng không biết đó nha.” Đô Đô nói.

“Loại tạp chí bát quái đó mà cậu cũng tin nữa à?”

“Tớ tin là mọi chuyện tuyệt đối sẽ không có lửa thì sao có khói.” Đô Đô cực kỳ khẳng định, hơn nữa lấy sự hiểu biết của cô với Hạ Tịch Nghiên, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Hạ Tịch Nghiên: “...”

“Mau nói mau nói đi.” Đô Đô khao khát nói, có một loại cảm giác như là đang theo dõi phim truyền hình.

Thế là bất đắc dĩ, Hạ Tịch Nghiên đành phải nói tình huống ngày hôm đó cho Đô Đô biết.

Sau khi nghe xong, Đô Đô mang theo vẻ mặt mong mỏi: “Cậu nói thật đi, có một loại cảm giác như là diễn viên truyền hình hay không vậy, là phim hàn ấy, lọai cảm giác mà hai người đàn ông cùng tranh giành một cô gái.”


Hạ Tịch Nghiên lắc đầu nói: “Không có.”

Nhìn biểu cảm của Hạ Tịch Nghiên, Đô Đô một mặt bất đắc dĩ nói: “Ôi trời, đối với kiểu phụ nữ không theo dõi phim hàn quốc như cậu, không biết lãng mạn là gì mà nói, thật sự là lãng phí một màn đó mà, cậu nên hưởng thụ mới đúng!”

“Lúc đó tớ cũng chỉ muốn làm như thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh éo le, may mắn là có Alexia, nếu không thì tớ thật sự sợ mình sẽ bị kéo thành hai nửa.” Hạ Tịch Nghiên nói.

Đô Đô: “...”

Quả nhiên là cô không hề biết lãng mạn là gì.

Đô Đô thì lại đang mơ tưởng ở một bên, thay cô hưởng thụ loại cảm giác lúc đó một phen.

“Nói thật đi, ngày hôm nay cậu dẫn tớ ra đây để làm cái gì?” Đô Đô nhìn Hạ Tịch Nghiên rồi hỏi.

“Chắc là ngày hôm nay cậu cũng đã nhìn thấy tin tức rồi đó, Tống Kỳ muốn phát triển công ty mới ở thành phố A, nói là ra ngoài chúc mừng, cho nên tớ liền dẫn cậu theo.” Hạ Tịch Nghiên nói.

Nói đến đây, Đô Đô giật mình: “Cậu dẫn tớ đi gặp Tống Kỳ hả?”

Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Sao vậy, không muốn đi à?”

“Có khi nào sẽ quấy rầy đến thế giới của hai người không vậy?” Đô Đô hỏi.

“Cậu mà còn nói nữa, có tin là tớ sẽ dán miệng của cậu lại không?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.

Đô Đô cười hắc hắc: “Tớ đang còn không phải là đang cân nhắc thay cho cậu hay sao.”

“Tớ cảm ơn cậu nha!”

Đô Đô cười hắc hắc: “Khách khí, khách khí rồi.”


Nói thì là nói như thế, hai người trực tiếp đón xe đi.

Trên đường đi, điện thoại di động của Hạ Tịch Nghiên vang lên, lúc nhìn thấy là dãy số của Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên ấn nghe.

“Sao rồi, có cần anh đến đón hai người không?”

“Không cần đâu, bọn em sắp đến rồi.”

“Vậy được rồi, anh trực tiếp đi đến đó luôn.”

“Ừm.”

Sau cuộc đối thoại ngắn gọn thì cúp điện thoại, lúc này Đô Đô ở một bên nghe ngóng, nở nụ cười: “Xem ra là Tống Kỳ này rất ga lăng chu đáo nhỉ.”

“Lớn lên ở nước ngoài, ga lăng là điều cần thiết.”

Nghe lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Đô Đô cười cười không nói gì nữa, trực tiếp đi qua.

Sau khi đến nơi, hai người bọn họ đợi ở đó một hồi, vừa nói chuyện vừa chờ đợi, một lát sau Tống Kỳ mới tới.


“Xin lỗi nha, tạm thời có chút việc, cho nên anh mới tới chậm.” Tống Kỳ nói xin lỗi.

Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Không có chuyện gì đâu, bọn em cũng vừa mới tới thôi.”

Tống Kỳ gật đầu, lúc này Hạ Tịch Nghiên lên tiếng giới thiệu: “Đây là người bạn từ thuở nhỏ của em, anh cứ gọi cậu ấy là Đô Đô là được rồi, đây là Tống Kỳ.” Hạ Tịch Nghiên giới thiệu đơn giản.

“Chào cô.” Tống Kỳ nhìn Đô Đô, phong độ cười một tiếng, sau đó đưa tay ra.

Đô Đô ngồi ở đó nhìn Tống Kỳ đưa tay ra, lập tức đứng dậy, sảng khoái cười một tiếng: “Chào anh, gọi tôi Đô Đô là được rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc cho Tịch Nghiên nhà tôi ở luân đôn.”

“Có thể quen biết với cô ấy, đó là vinh hạnh của tôi.” Tống Kỳ nói.

Nghe thấy lời nói của Tống Kỳ, Đô Đô cười cười.

“Được rồi, mọi người ngồi xuống nói chuyện đi.” Hạ Tịch Nghiên nói.

Lúc này hai người bọn họ mới ngồi xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận