Cô vợ xấu xí Hạ Tịch Nghiên

“Hạ Tịch Nghiên đâu?” Mục Chính Hi hỏi thẳng, không muốn nói nhảm với anh ấy.

Nghe vậy, Tống Kỳ sửng sốt nhìn anh: “Cô ấy không về cùng anh?”

“Đương nhiên là không!” Mục Chính Hi trả lời, nói đến đây anh giật mình, sau đó nhìn Tống Kỳ: “Lời này của anh có ý gì?”

“Cô ấy biến mất cùng anh, tôi tưởng cô ấy đi về cùng anh rồi!” Tống Kỳ nói, vì chuyện này mà anh ấy buồn bực hồi lâu.

Sắc mặt Mục Chính Hi cũng thay đổi, vẻ mặt Tống Kỳ không giống như đang đùa: “Đúng là tôi rời đi nhưng là đi với Lăng Tiêu Tường, cô ấy không thoải mái nên tôi đưa cô ấy về!”

Nói đến đây cả hai đều sững sờ.

Hai người nhìn nhau, dường như chuyện không lành đã xảy ra!

Giây tiếp theo, hai người ăn ý cùng chạy vào khách sạn.

“Anh thấy cô ấy khi nào?” Mục Chính Hi bạnh mặt, kìm nén cơn giận.

“Cô ấy nói muốn đi vệ sinh, sau đó tôi không thấy cô ấy nữa, rồi cũng lại không thấy anh, tôi còn tưởng…” Nói đến đây, anh ấy nhìn Mục Chính Hi.

“Xem ra, lần cuối cùng chúng ta thấy cô ấy là cùng một khoảng thời gian!” Nói rồi hai người bất chấp tất cả đi về phía nhà vệ sinh.


Lúc này có nhân viên phục vụ đang dọn dẹp vệ sinh, Tống Kỳ và Mục Chính Hi đến cửa toilet thì xông thẳng vào.

Người phụ vụ ngây người!

Hai người hồn nhiên xông vào phòng vệ sinh nữ…

Lại còn là hai mỹ nam…

Ngay lập tức phá hỏng hình tượng trong lòng nữ nhân viên phục vụ.

Sau khi hai người xông vào thì thấy không có ai bên trong.

“Hạ Tịch Nghiên!” Mục Chính Hi hét lên, hai người tìm hết một lượt nhưng không thấy bóng dáng Hạ Tịch Nghiên.

“Thưa hai anh, đây là… phòng vệ sinh nữ!” Lúc này nữ nhân viên phục vụ đứng ở cửa rụt rè nói, vì nhìn thế nào cũng thấy hai người là người giàu có, cô ấy cũng không đắc tội nổi nên chỉ đành nhẹ giọng nói.

Nghe thấy lời cô ấy, Mục Chính Hi và Tống Kỳ gần như đồng thời hỏi: “Xin hỏi cô có thấy một cô gái mặc váy trắng, tóc dài, tay cầm túi không?” Mục Chính Hi hỏi.

Vẻ mặt lo lắng của anh khiến người phục vụ hơi sợ.

Cô ấy sợ hãi lắc đầu: “Không thấy!”


Nghe thấy câu trả lời này, Mục Chính Hi siết chặt tay, có chút không biết làm sao.

Tống Kỳ bước tới, nhìn người phục vụ: “Quản lý của các cô đâu?”

“Ở, ở ngoài ạ…”

“Bảo anh ấy đến đây ngay!” Tống Kỳ cũng hét lên.

“Ồ ồ!” Người phục vụ gật đầu liên tục, sau đó chạy nhanh ra ngoài tìm quản lý.

Tống Kỳ và Mục Chính Hi cũng bước ra khỏi đó.

Trông hai người đều rất lo lắng, sốt ruột, nhưng cả hai đều cố gắng kìm nén.

Quả nhiên, hai phút sau, người quản lý vội vã chạy đến.

Khi nhìn thấy Tống Kỳ và Mục Chính Hi thì chạy bước nhỏ tới.

“Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống!” Quản lý chạy lại, nhìn họ.

“Tối nay có người mất tích trong khách sạn của ông, ông nói nên làm sao?” Mục Chính Hi hỏi quản lý.

Nghe đến đây, sắc mặt quản lý thay đổi: “Mất tích?”

Mặc dù ngạc nhiên nhưng quản lý vẫn hỏi: “Không biết là ai vậy ạ? Tổng giám đốc Mục có thể nói rõ một chút không?”

Vì vậy Mục Chính Hi nói đặc điểm của Hạ Tịch Nghiên cho quản lý, trên tay ông ta cầm một chiếc máy truyền tin, sau khi Mục Chính Hi nói xong thì lập tức gọi mọi người đi tìm.

“Tổng giám đốc Mục, tổng giám đốc Tống, nếu người vẫn còn trong công ty thì nhất định có thể tìm được!” Quản lý vội vàng trấn an hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận