Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

“Thằng nhóc, cậu dù gì cũng vẫn còn quá non trẻ!”

Nhưng đổi mặt với sự đùa cợt của Giang Vũ, Lăng Phi Dương bỗng nhiên bật cười: “Cậu cho rằng cục Chiến tranh dừng hợp tác với nhà họ Lăng chúng tòi thì cậu đã có thể đắc ý kiêu căng rồi à?”

“Tổn thất lớn như vậy, ông vẫn không hề xúc động à”.

Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Lăng Phi Dương: “Không hổ là tộc trưởng của một gia tộc lớn, trạng thái tỉnh thần khá ổn định!”

“Ha ha ha! Mất đi cơ hội hợp tác với cục Chiến tranh, đối với nhà họ Lăng mà nói quả thực là tổn thất không nhỏ, nhưng vẫn chưa đến mức ảnh hưởng đến căn cốt”.

Lăng Phỉ Dương bật cười lớn, châm chọc nói: “Mà cậu vì cái hư danh yêu nước lại miễn phí trao tặng phương pháp điều chế thuốc cho cục Chiến tranh, đúng là ngu xuẩn cực kỳ”.

“Giả như cậu đồng ý hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì tôi đúng là chưa chắc có thể phong sát được cậu hoàn toàn”.

Sau khi chắc chắn Văn Mậu Sơn đã rời đi,

Láng Phi Dương dùng ánh mắt âm hiểm nhìn Giang Vũ: “Nhưng cậu lại ngu xuẩn đến mức từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể ngăn chặn không cho đan Long Hổ trong tay cậu được đưa vào thị trường”.

Nghe thấy lời này, không ít người có mặt ở đây cũng nhao nhao gật đau.

Mặc dù Giang Vũ đã giao nộp phương pháp điều chế thuốc có giá trị liên thành cho quốc gia, nhìn thì vô cùng cao thượng, nhưng mà trong mắt của những thương nhân buôn bán thì hành động này rõ là ngu ngốc.

Nhất là khỉ Giang Vũ từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, lại còn không đưa ra yêu cầu Văn Mậu Sơn giúp đỡ đối phó với nhà họ Lăng, vậy thì nhà họ Lăng vẫn có thể trắng trợn mà đốỉ phó với Giang Vũ.

“Giang Vũ đúng là còn non trẻ quá”.

Vương Bán Thành liếc mắt nhìn Vương Mãn Kim một cái, nói bằng giọng tiếc hận: “Nếu như Giang Vũ có thể trân trọng lần hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cho dù không đánh bại được nhà họ Lăng, nhưng cậu ấy lại có cục Chiến tranh chống lưng thì cũng không đến mức bị nhà họ Lăng bóp chẹt đến mức như vậy”.

“Đáng tiếc, cậu ẩy đã bỏ lỡ cơ hội duy nhất

để đối đầu được với nhà họ Lăng rồi”.

“Bất kể thế nào, việc giao nộp phương thuốc quý giá như vậy cho quốc gia cũng là một hành vỉ đáng để người người kính phục”.

Vương Mãn Kim dùng ánh mắt sùng bái nhìn Giang Vũ: “Coi tiền như rác, không phải là việc mà một người bình thường có thể làm được”.

“Ấu trĩ!”

Vương Bán Thành khinh thường bĩu môi: “Người làm kinh doanh chỉ nói đến lợi ích, hành vi của cậu ấy nhìn thì như cao thượng, nhưng lại chẳng có chút lợi ích gì cho bản thân, thì đó chính là ngu xuẩn”.

“Tổng giám đốc Lăng, tôi nếu đã dám từ chối hợp tác với cục Chiến tranh, vậy thì cũng không sợ cái mà ông gọi là phong sát”.

Giang Vũ biểu cảm hờ hững, ung dung nói: “Sự xuất hiện của tổng giám đốc Văn không nằm trong dự đoán của tôi, tôi còn chẳng cần phải nhờ đến ông ấy để đối phó với ông”.

‘Vậy sao?”

Lăng Phi Dương khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh băng nham hiểm quét một vòng: “Để tôi xem bây giờ ai dám hợp tác với cậu”.

“Tôi dám!”

Đúng lúc này, một giọng nói phụ nữ vang lên lanh lảnh.

Chỉ thây, một cô gái vô cùng xinh đẹp mặc chiếc sườn sám trắng gợi cảm, chân đi giày cao gót đang ung dung bước đến phía Giang Vũ và Lăng Phi Dương.

“Một cô gái xinh đẹp quá, đây là ai vậy?”

“Không quen, nhưng khí chất này cũng không kém cô Kỷ là mấy đâu, có lẽ cũng là một khuê tú gia tộc lớn nào đó”.

“Cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tình huống này, còn dám đứng ra đối đầu với nhà họ Lăng, nếu như không có bối cảnh hùng hậu, có lẽ sẽ bị chơi chết mất!”

Tất cả mọi người ở đây gần như không ai biết người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn sám này, nhưng đều bị khí chất và vẻ đẹp của cô ta đánh sâu vào thị giác.

“Sao lại có một người phụ nữ xinh đẹp thế này đứng ra che chở cho Giang Vũ?”, biểu cảm trên mặt Triệu Trung Tuyết đầy vẻ khổ sở cắn cắn môi.

Giang Vũ từng bị cô ta khinh thường và bỏ

rơi, trước đây lại có thể có được sự coi trọng của Kỷ Tuyết Tình đã là điều không thể hiểu nổi rồi.

Mà bây giờ lại xuất hiện một người phụ nữ khác có dung mạo và khí chất không thua kém gì Kỷ Tuyết Tình muốn đứng ra che chở cho Giang Vũ, vì cái gì chứ?

“Là cô ta! Ba, lần này ba thực sự sai rồi, hơn nữa còn sai đến khó tin”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui