Nhìn thấy Giang Vũ muốn đứng ra thay mặt cho võ quán Thiên Địa, Quách Chính giật mình ngạc nhiên, cảm kích gật đầu thật mạnh nói: “Được! Vậy mọi thứ đêu nhờ cả vào anh!”
“Giang Vũ, anh có ý gì?”
Nghe thấy câu này, Long Hiểu Hà lập tức gào lên: “Chúng tôi đã từng nhờ anh giúp đỡ, vậy thì anh không được đi sang giúp cho võ quán Thiên Địa nữa, nếu không thì anh thật quá bất công, quá mặt dày!”
Gương mặt của Long Khiếu Thiên lúc này cũng đã rất khó coi, không ngờ được Giang Vũ lại chạy sang mặt trận của kẻ địch, rõ ràng là muốn vả mặt ông ta!
“Chỉ bằng loại lật lọng, lời nói ra như người ta đánh rắm giống mấy người, không xứng để nói chuyện công bằng với tôi”.
Giang Vũ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Long Hiểu Hà, nói bằng giọng hờ hững: “Giữa tôi và mấy người chưa từng thỏa thuận thành công, vậy thì tôi muốn giúp ai thì giúp người đây, cô không quản được”.
“Giang Vũ, không ngờ được anh lại là loại người nhỏ nhen như thế”.
Long Khiếu Thiên đi đến trước mặt Giang Vũ, dùng giọng nói khỉnh bỉ nói: “Chẳng qua là bị tôi từ chối, anh lại chạy đến võ quán Thiên Địa để chống đối lại tôi, muốn dùng cách này để khiến tôi phải mất hết mặt mũi, tâm địa anh đúng là hẹp hòi quá đây”.
“Không hổ là cao thủ hàng đầu của Giang Châu, bản lĩnh đổi trắng thay đen của ông đúng là đệ nhất thiên hạ”.
Giang Vũ khinh bỉ nhìn Long Khiếu Thiên.
Nghe Long Khiếu Thiên nói như vậy, những người không hiểu rõ nội tình có lẽ sẽ tưởng Giang Vũ là loại người lá mặt lá trái vô sỉ cũng nên, nhưng mà lại không biết người vô sỉ thực sự chính là cả một nhà Long Khiếu Thiên!
Mặc dù hành động cùng lời nói của bố con nhà họ Long làm người ta buồn nôn, nhưng với tâm tính bây giờ của Giang Vũ cũng không đến mức đi so đo với bọn họ.
Nguyên nhân Giang Vũ bằng lòng giúp võ quán Thiên Địa hoàn toàn là bởi vì kính phục nhân phẩm của Quách Chính, tiện thể dạy dỗ cho đám người Long Khiếu Thiên một trận.
“Suy nghĩ của anh rất khá, nhưng đáng tiếc anh đã tìm nhầm đối thủ rồi”.
Mặc kệ lời châm chọc của Giang Vũ, Long Khiếu Thiên dùng giọng điệu lạnh lùng âm hiểm nói: “Mặc dù anh cũng có chút năng lực, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Vương Hạo, nếu anh dám đứng ra ứng chiến, vậy tôi sẽ bảo Vương Hạo cho anh tàn phế luôn”.
“Đúng! Anh Hạo, thằng nhóc này trước đây ức hiếp em như vậy, anh phải ra mặt bảo vệ cho em, anh cứ đánh gãy cái chân của anh ta luôn đi”.
Long Hiểu Hà hai mắt sáng bừng lên, oán hận nhìn chòng chọc Giang Vũ: “Đây là cuộc đấu võ công bằng, cho dù anh Hạo có đánh chết anh, thì Kỷ Tuyết Tình cũng không thề đứng ra bảo vệ cho anh được”.
Vương Hạo liếm môi, ánh mắt âm hiểm nhìn chằm chằm Giang Vũ.
Nghe nói Giang vũ không chỉ được Kỷ Tuyết Tình ái mộ, mà còn được Hàn Linh đứng phía sau chống lưng, vì điều này mà Vương Hạo vô cùng hâm mộ cùng đố kỵ.
Lại thêm, trước đó Long Hiểu Hà còn từng bị Giang Vũ ức hiếp, mấy ngày này dốc lòng hầu hạ Vương Hạo, khẩn cầu Vương Hạo giúp mình dạy dỗ cho Giang Vũ một trận, Vương Hạo lúc này đã sinh lòng giết chóc với Giang Vũ.
“Mấy người nếu như đã nói nhảm xong rồi, thì bắt đầu đi!”
Giang Vũ đi đến giữa sân thi đấu, dáng vẻ biếng nhác ngoéo tay với Vương Hạo: “Ai đó kia, lại đây ăn đòn nào!”
“Mày tự muốn chết, vậy thì đừng có trách tao ra tay độc ác”.
Vương Hạo vừa giãn gân cốt làm nóng người vừa dùng ánh mắt lạnh lùng âm hiểm đánh giá khắp người Giang Vũ, giọng điệu đùa cợt nói: “Nghe nói mày đã đánh bại Nghiêm Phá Quân, cao thủ hạng nhất của nhà họ Lăng, vậy mày có biết tao là aỉ không?”
“Nghe cho kỹ đây, ông đây chính là đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức, mà Nghiêm Phá Quân bị mày đánh bại, chẳng qua chỉ là một tên ăn hại bị đuổi ra khỏi phái Tuyên Đức mà thôi”.
Không đợi Giang Vũ trả lời, Vương Hạo vừa chuẩn bị tư thế vừa cất giọng châm chọc: “Đừng tưởng mày có thể đánh thắng được Nghiêm Phá Quân, thì đủ sức đánh với tao, tao sẽ lập tức cho mày biết được đệ tử chính thức của phái Tuyên Đức lớn mạnh đến mức nào”.
“Hóa ra anh là người của phái Tuyên Đức!1
Giang Vũ hơi ngạc nhiên, may là không dẫn theo Nghiêm Phá Quân đến đây, nếu không Nghiêm Phá Quân khó tránh được bị đối phương sỉ nhục.
“Biết tao là người của Tông môn võ đạo, mày quả nhiên là sợ rồi”.