Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Giang Vũ thấy những lời của Tề Thiên Minh nói với Trương Hồng Nham thì nhíu mày.

Xem ra Lăng Phi Dương đến đây để vay tiền, mà mục đích của Giang Vũ lại là không cho Lăng Phi Dương lấy được khoản vay đó. Vậy nên, trận này là cuộc đấu trí nhỏ rồi!

“Người đến đều là khách, chỉ cần mọi người khám ra được bệnh của em gái tôi thì tôi sẽ niềm nở tiếp đãi”.

Mặc dù Trương Hồng Nham còn nghỉ ngờ trình độ chữa bệnh của Giang Vũ, nhưng anh ta vẫn giữ được sự lịch thiệp của mình, vậy nên đã rất niềm nở đón Giang Vũ và Tê Thiên Minh vào biệt thự.

“Tôi không ngờ chúng ta lại gặp Lăng Phi Dương ở đây".

'Tề Thiên Minh nhìn Giang Vũ với gương mặt đầy khổ sở: “Lỡ như ông ta biết mục đích tôi dẫn anh đến đây, từ nay về sau, nhà họ Tề với nhà họ Lăng coi như trở mặt rồi. Nếu anh có thể thì nhất định phải đả bại nhà họ Lăng, chứ không nhà họ Tề của tôi thảm rồi!”

“Anh yên tâm đi! Tôi khẳng định sẽ đánh bại nhà họ Lăng”.


Giang Vũ tự tin vỗ vai Tê Thiên Minh nói: “Tôi cũng sẽ chữa khỏi bệnh cho cô chủ Trương”.

Khi ba người bước vào phòng khách, họ mới thấy Lăng Phi Dương, gương mặt gầy gò xanh xao đi hẳn, dưới mắt còn có quầng thâm, ông ta đang nói chuyện với một người trung niên có khuôn mặt phúc hậu ngồi trên ghế.

Người trung niên có bộ dáng phúc hậu này là giám đốc ngân hàng Giang Đông, tên Trương Hiển Minh.

Ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên gương mặt á đông nhưng đôi mắt màu xanh đậm, trông rất tuấn tú, nhưng lại ngồi kế bên với vẻ mặt rất kiêu ngạo.

Người này là chuyên gia tâm lý học được Lăng Phi Dương dùng giá cao để mời về, tên là Bruce, là con lai.

“Chủ tịch Lăng có lòng rồi”.

Trương Hiển Minh cảm động nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi rất cảm ơn ông đã nhọc lòng mời một chuyên gia tâm lý xuất sắc như ông Bruce đây đến để chữa bệnh cho con gái tôi”.

“Giám đốc Trương không cần khách sáo, tôi với ông đã quen biết nhau nhiều năm. Thế nên tôi đã xem con gái của ông như con ruột của mình, tôi cũng rất mong con bé sớm có thể phục hồi lại và sống mạnh khỏe”.

Lăng Phi Dương cười rồi xua tay, kiên quyết nói: “Chỉ cần Xảo Xảo khỏi bệnh, dù tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc”.

“Chủ tịch Lăng cứ yên tâm, số tiền năm tỷ lúc trước ông đưa đơn muốn xin vay kia đã đưa vào xét duyệt. Chỉ cần không có vấn đề gì lớn, tôi sẽ phê chuẩn khoản tiền cho vay đớ”.

Trương Hiển Minh cũng biết cách xử sự với mọi người, ông ta hiểu Lăng Phi Dương nói thế là để nghe mát tai thôi chứ thật ra là vì muốn mượn khoản tiền kia.

Nhưng chuyện đó chẳng quan trọng gì với ông ta cả, chỉ cần con gái được chữa khỏi bệnh thì xét duyệt không phải vấn đề lớn. Trương Hiển Minh cũng đồng ý trả lại cho Lăng Phi Dương một ân tình này.


“Thiên Minh đến rồi thưa bổ”.

Đúng lúc này, Trương Hồng Nham bước vào nói: “Anh ấy còn dẫn đến vị thần y mà chú Tề đề cử nữa”.

Hai người nghe anh ta nói thế, lập tức lia mắt nhìn ra cửa.

“Sao mày lại ở đây Giang Vũ?”

Lăng Phi Dương bất ngờ mở to mắt, trừng Giang Vũ chửi: “Mày thật sự muốn nhà họ Lăng của tao và mày kẻ sống người chết mới chịu thôi à!”

Hiện tại, nhà họ Lăng đều cảm thấy ngành sản xuất dược thẩm mỹ của họ đều bị ba loại thân dược do Giang Vũ sáng chế ra chèn ép tới mức thở không nổi. Cho nên, Lăng Phi Dương đành phải nghĩ cách dời trọng tâm của sản nghiệp đi.

Chuỗi tài chính của nhà họ Lăng đã thiếu hụt, họ đang cần một số lượng tài chính lớn để rót vào dẫn bước cho kế hoạch dời trọng tâm của sản nghiệp đi, nhưng khoản vay quá lớn, chỉ có Trương Hiển Minh chính tay ký quyết định xét duyệt, thì mới có thể thông qua.

Chính vì thế, Lăng Phi Dương cũng tốn mất năm triệu và một cây nhân sâm sáu mươi năm mới mời được chuyên gia tâm lý Bruce từ nước ngoài về đây để chữa bệnh cho Xảo Xảo.

Chỉ cần người này chữa hết bệnh cho Trương Xảo Xảo, thì Hiển Minh sẽ đồng ý cho nhà họ Lăng vay khoản tiền kia coi như là trả ơn.


Nhưng Lăng Phi Dương lại không ngờ Giang Vũ cũng đến đây, ông ta cảm giác anh xuất hiện ở đây là để phá hỏng kế hoạch đi vay của mình. Cho nên, khi đối diện với Giang Vũ thì vẻ mặt cực kỳ khó chịu.

Tôi nhận được sự nhờ vả của người khác mới đến chữa bệnh cho cô Trương”.

Giang Vũ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Lăng Phi Dương: “Tôi không ngờ chủ tịch Lăng cũng ở đây, đúng là tình cời”

Trương Hiển Minh nhíu mày khi cảm nhận được bầu không khí đầy mùi thuốc súng của Giang Vũ và Lăng Phi

Dương, hơi tò mò hỏi Giang Vũ:

“Cậu là vị thần y mà anh Tề giới thiệu - Giang Vũ à?”

Giang Vũ còn rất trẻ, cho nên Trương Hiển Minh nhìn thì cảm thấy anh không giống người biết chữa bệnh. Cho nên, ông ta hoàn toàn không tin.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận