Trương Hồng Nham vừa nghe đã bất ngờ, ông ta biết tình bạn của Tê Bảo Quốc với bố mình sâu đậm bao nhiêu. Nhưng hôm nay, vì một tên lừa đào mà phải đoạn tuyệt quan hệ thì đó quá đáng.
“Mẹ con đã đi rồi, bây giờ xáo Xáo là mạng sống của bõ. Đừng nói là tình bạn lâu năm, hay dù ông trời tới, bố cũng cháng quan tâm, chì mong chữa được cho xảo xảo”.
Trương Hiến Minh nhìn chãm chú vào Tê Thiên Minh và Giang Vũ với đôi mãt đỏ ngầu: “Hai đứa cút mau!”.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Chú Trương à, bọn cháu thật sự không có ác ý…”
“Được rồi, không cần giái thích nữa!”
Giang Vũ ngăn Tê Thiên Minh tiếp tục giải thích, lạnh lùng nói: “Người ta không tin tôi, không quan tâm đến tính mạng cúa cô Trương. Tôi cũng bó tay”.
“Thằng khốn kia còn dám nguyền rủa em gái(con gái) của tao à!”
BỐ con nhà họ Trương lập tức mất kiên nhản, quát lên trong sự tức giận. Họ nhào về phía Giang Vũ gào lên: “Hỏm nay, tao phải chặt đứt chân mày mới thôi”.
“Chúng ta đi mau!”
Té Thiên Minh thấy tình hình bất ốn, nên không dám nán lại nữa mà kéo Giang Vũ rơi khỏi cán phòng, ra khỏi cổng biệt thự.
“Anh Giang quá nóng vội rồi, sao anh lại nói cô gái bị quý ám hay bóng đè gì chứ?”
Tê Thiên Minh xuống đến lầu đã oán trách: “Dù anh không mong người được Lăng Phi Dương dẫn đến chữa khỏi cho xảo xáo, cũng đừng nói bậy bạ thế chứ!”
“Chúng ta hiện giờ không thế phá hóng kế hoạch vay tiền cùa Lăng Phi Dương, mà tình bạn bè của bố tôi và chú Trương cũng xong đời
luôn!”
“Anh cũng nghĩ tôi đang nói bậy bạ à?”
Giang Vũ dừng bước, bình tĩnh nhìn Tê Thiên Minh.
“Cháng lẽ, anh nói thật?”
Tê Thiên Minh thấy ánh mắt kiên định cúa Giang Vũ mà bắt đầu nứa tin nứa ngờ rồi.
“Tòi nói thật cá đây!”
Giang Vũ ngấng đầu nhìn sơ qua căn phòng trên lầu rồi tiếc hận: “Bruce kia đúng là một chuyên gia tâm lý học, ông ta sử dụng thôi miên để thay đối ký ức cúa người bệnh. Cách làm này rất là thông minh và chuyên nghiệp, có hiệu quá tốt với các loại bệnh tâm lý bình thường”.
“Nhưng không may là bệnh của cô Trương không phải chứng bệnh đơn gián, đó là bị quỷ ám.
“Con quý này ký sinh vào trong ký ức cúa cô Trương, mà khi Bruce muốn chạm vào ký ức của cò Trương thì chỉ chọc con quý đó nối điên lên thôi”.
“Anh nói thật à? Chuyện này quá là huyễn hoặc!”
Tê Thiên Minh bất ngờ nhìn chăm chú Giang Vũ: “Vậy lời anh báo là sau khi xáo xáo tỉnh lại cũng là lúc cô ấy chết, là thật luôn à?”
“Mạng của Trương xảo xào sáp toi rồi!”
Giang Vũ gật đầu, rồi vội vàng đi xuống cầu thang.
“Này đợi đã, anh đã biết tình hình của xảo Xảo nguy hiểm đến thế rồi mà anh vẫn trơ mát nhìn à!”
Tê Thiên Minh vội vàng đuối theo, lo lâng nói: “Chú Trương với bố tõi là bạn bè rất lâu nàm, chú ấy mất vợ vào tuối trung niên đã thám lám rồi. Nếu giờ thành kẻ đầu bạc tiền người đâu xanh thì chú ấy phát điên mất!”
“Tòi cũng muốn cứu đó chứ, nhưng mà người ta không thèm tin tôi. Tỏi biết làm sao đây?”
Giang Vũ vân đi thắng, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bỏ lại vài câu: “Tuy cô Trương là một mạng người, nhưng họ tin thì sống còn không tin thì chết thôi”.
“Kết quả này do bố con nhà họ Trương chọn, họ phải nhận hậu quả hành động mình làm thôi”.
“Hay là anh coi nế tình lợi ích trước mat đi, anh có thế nhờ vào việc này đế đánh bại nhà họ Lăng. Vậy có thế thử lại không?”
Tê Thiên Minh không từ bỏ mà tiếp tục khuyên.
“Từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ hay muốn lợi dụng tính mạng của người bệnh vì mục đích tư”.
Giang Vũ nghiêm túc trả lời: “Trước đó,
nếu không phải vì đã ngồi lên xe của anh thì tôi cũng không thèm đến đây”.
“Còn nhà họ Lăng kia…. Tôi có thế đánh sụp ngành sản xuất dược thấm mỹ cúa họ thì đồng nghĩa với việc có thế làm như thế với các ngành khác, chặn đứt con đường sống của chúng”.
“Dù nhà họ Lăng có vay được năm tỷ đi chăng nữa, cũng không thế thay đối được kết cục phá sản đâu”.
“Thế này thì, con mẹ nó, tôi làm gì đây?”
Tê Thiên Minh sốt ruột đến mức dậm chán, khi thấy Giang Vũ đã thật sự bỏ mặc sống chết cúa Trương xáo xáo. Anh ta vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho bố già nhà mình báo cáo tình hình.