Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Nhìn thấy bố con nhà họ Trương đã đưa ra quyết định, Giang Vũ mỉm cười hài lòng, tự tin đưa ra lời cam đoan.

‘Nhóc con, đây không phải nơi đế cậu khoe khoang lừa gạt, làm gì cũng phái suy nghĩ đến hậu quả! ‘

Bruce lạnh lùng nhìn Giang Vũ, cảnh cáo nói: “Nếu tình trạng của cô Trương trở nên tồi tệ hơn vì việc trị liệu của cậu thì kết cục của cậu sẽ rất thê thảm”.

‘ Lời này phải dành cho anh mới đúng!’

Giang Vũ liếc nhìn Bruce: Những phương pháp trị liệu anh sử dụng trước đây không những không giúp có Trương khỏe hơn mà còn kích thích cô ấy nhảy lầu suýt chết. Đáy chính là bản lĩnh của một chuyên gia sao?’

‘Đó… đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi’.

sâc mặt Bruce đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho tòi ba tháng, tòi cam đoan có thế khiến cho bệnh tình cúa cò Trương chuyến biến tót đẹp”.

‘Đối với tình huống của cô Trương thì không cần phái lãng phí nhiều thời gian như vậy’.


Giang Vũ cười khinh thường, tự tin nói:”Tỏi có thế khiến cô ấy bình phục chì trong vài phút’.

‘Nói dối, cậu ta nhất định đang nói dối”.

Bruce chì vào Giang Vũ, kích động hét lên: “Đối với bệnh tình của cỏ Trương thì cho dù là chuyên gia như tôi cũng phải mất ít nhất ba tháng mới có thế giúp cho bệnh tình từ từ thuyên giảm, sau đó chậm rãi điều trị tiếp”.

‘Người này lại nói có thế chữa trị cho cỏ Trương chì trong vài phút, đây không phải lừa đáo thì là gì?’

Những người khác cũng khó hiếu nhìn Giang Vũ, bởi vì lời nói của Giang Vũ thật sự tự tin đến mức khó có thế tin được.

Đừng nói bệnh tình cúa Trương xáo xáo quá phức tạp, đến ngay cả những dạng trầm cảm đơn gián nhất cũng không thế muốn chữa khỏi là chữa khỏi.

Các loại bệnh tâm thần thường cần thời gian điều trị lâu dài mới có thế chữa khỏi.

‘Nếu anh báo tỏi là ké lừa đảo thì anh có dám đánh cược không?’

Nghĩ đến củ nhân sâm sáu mươi năm mà Làng Phi Dương đưa cho Bruce trước đó, khóe miệng Giang Vũ hơi nhếch lên: “Chi mất mấy phút là tôi có thế chứng minh tôi không phài kẻ

lừa đảo, anh có dám cược không?’

“Đương nhiên dám, cậu muốn cược cái gì?”, hai mat Bruce sáng lên, tràn đầy tự tin.

Có rất nhiều nhà tám lý học đẳng cấp thế giới cũng không có khà nang phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân trầm cám nặng hoặc rối loạn càng thẳng trong một thời gian ngăn.

Hơn nữa, Trương xảo xáo mầc hai cần bệnh cùng một lúc, có đánh chết Bruce cũng không tin rằng Giang Vũ có thể chữa khỏi bệnh cho cô ta chỉ trong vài phút.

“Tòi nghe nói ông Lăng đã dùng nhân sâm sáu mươi nãm làm thù lao đế mời anh đến đây, vậy lấy nhân sâm này đánh cược đi”.


Giang Vũ liếm môi, nhìn Bruce cười nói: Tôi thẳng thì anh đưa nhân sám cho tôi, tôi thua thì tôi cũng đưa cho anh một món dược liệu sáu mươi năm khác’.

Thật ra hiện tại trong tay Giang Vũ không hề có dược liệu sáu mươi năm tuối, cho nên anh cũng rất ham muốn có được loại dược liệu này.

Tuy nhiên Giang Vũ rất tự tin vào bàn thân nên đã nghĩ đến việc dùng tay không lừa lấy cây nhân sâm trong tay Bruce.

‘Được! Tòi đánh cược với cặu, nhưng cậu phái cược thêm!’

Nghe Giang Vũ nói, Bruce mỉm cười, hai mắt sáng lên, nói: Ngoại trừ cây nhân sâm kia

thì tôi sẽ dùng hết tiền tiết kiệm của mình đế đặt cược thêm 50 triệu, cậu có dám cược không?’

Là một chuyên gia tâm lý đẩng cấp thế giới, Bruce không chỉ tự tin không kém mà còn tin chắc rằng không ai có thể chữa khỏi căn bệnh nghiêm trọng của Trương xảo xào chỉ trong một thời gian ngân.

Cho dù có cược mạng thì anh ta cũng sẽ không hề do dự mà cược ra toàn bộ.

‘Anh muốn cược thêm sao!’

Giang Vũ sứng sốt, nét mặt đột nhiên trớ nên kỳ quái.


‘Cậu sợ rồi sao?’

Nhìn thấy phán ứng cúa Giang Vũ, Bruce còn tướng rằng Giang Vũ hèn nhát, liền khiêu khích nói: ‘Nếu biết sợ rồi thì cứ ngoan ngoãn tự thừa nhận bán thân chính là ké lừa đảo sau đó cút đi, tôi sẽ tiếp tục chữa trị cho cô Trương1.

‘Tôi chỉ sợ anh thua không ngóc đâu lên nổi thôi!”

Giang Vũ sờ sờ cãm, nói: “Vốn dĩ tôi chí muốn cây nhân sám trong tay anh, không ngờ anh lại chủ động muốn dâng cho tôi thêm năm mươi triệu, đúng là ngại quá!”

‘Khoác lác, cậu thực sự nghĩ rằng cậu có thể giành chiến thắng sao!”, Lăng Phi Dương khinh thường nhìn Giang Vũ nói.

‘ Nếu như ông Lăng đâ nói như vậy thì chi bằng ông cũng tham gia, thế nào?’

Giang Vũ nheo mat nhìn Lăng Phi Dương một cách khiêu khích: ‘Vừa hay một trầm triệu trước đây tôi lấy từ cậu Lăng tôi còn chưa dùng tới đâu!”

Lăng Phi Dương liếc nhìn Bruce đang tràn đây tự tin, tức giận noi: “Tỏi cược 500 triệu, nếu cặu thua thì ngoài 100 triệu cậu còn phải đưa cho tỏi phương thuốc cúa Đan Sinh Cân Tục Cốt, Đan Ngưng Chi cùng Đan Long Hố, cậu dám cươc khôna?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận