Sau khi Lãng Phi Dương và Bruce rời đi, hai ba con nhà họ Trương mang ơn đội nghĩa đối với Giang Vũ, đồng thời thể hiện lòng xin lỏi sâu sấc về hành vi thất lề lúc trước của bọn họ.
“Giám đốc Trương đừng khách sáo, muốn câm ơn thì hãy cảm ơn anh Thiên Minh và thị trưởng Té đi!”
Giang Vũ vội vàng phất tay, đấy hết công lao lên người hai ba con nhà họ Tê.
“Tòi ngày sau nhất định sẽ hết sức cám tạ anh Bảo Quốc!”
Trương Hiến Minh ngay lập tức tỏ rõ thái độ, chân thành nhìn Giang Vũ mà nói: “Bất kế thế nào, anh Giang đã chữa khỏi cho con gái tôi, tôi đều vô cùng câm kích, ngày sau có việc gì can dùng đến nhà họ Trương chúng tói, anh cứ nói thắng đừng ngại”.
“Ba! Không cần ngày sau”.
Trương Hồng Nham ung dung nhác nhớ: “Trước màt anh Giang với nhà họ Lâng đang có chiến tranh thương mại kìa”.
“Đúng đúng đúng!”
Trương Hiến Minh vội gặt đâu, nhìn Giang Vũ nói bằng giọng kiên định: “Anh Giang chác chán có thế chiến thăng trong cuộc chiến tranh thương mại này, khoán vay của nhà họ Lăng vốn dĩ có rủi ro rất cao”.
“Tôi đảm bảo những ngày tới đây, tất cả các ngân hàng trong phạm vị tính Giang Đông đ’êu sẽ từ chối cho nhà họ Lăng vay vốn”.
“Đa tạ!”
Đối với ý tốt của hai ba con nhà họ Trương, Giang Vũ chắp tay cám tạ, mục đích ban đâu của chuyến đi này coi như đã hoàn thành.
“Đây chí là chuyện nhỏ, căn bản không thể biếu đạt được hết lòng cảm ơn của chúng tôi”.
Trương Hiển Minh lắc đâu, dò hỏi: “Không biết anh Giang có yêu cầu gì không, nhà họ Trương chúng tỏi nhất định sẽ thực hiện được cho anh”.
“Không có gì nữa!”
Giang Vũ mím cười, thầm hài lòng nói: “Qua việc chữa bệnh cho cô Trương, tôi đã tháng được một gốc nhân sâm và hơn năm triệu tệ tiền mặt, tôi mới là người được lợi nhất rồi”.
Đối với Giang Vũ việc thẳng được hơn năm triệu tệ, hai ba con nhà họ Trương đúng là không thể lấy ra được món quà gì để báo đáp anh được, cũng chỉ đành tạm thời cho qua, đợi ngày sau nghĩ cách trả ơn sau.
“Đúng rồi!”
Đúng vào lúc này, Tê Thiên Minh bỗng nhiên nói: “Trước đó anh Giang nói anh có cách để chữa khỏi gương mặt của xáo xáo, chú Trương mọi người cũng không cần lo láng về
gương mặt của xào xào nữa”.
“Lời này có thật không!”
Hai ba con nhà họ Trương đều hân hoan, mặc dù bệnh tinh thân của Trương xáo xào đã được chữa khỏi, nhưng việc gương mặt bị hủy hoại cũng sẽ khiến cỏ ta đau khổ cá một đời.
Nếu như Giang Vũ có cách đế chữa khói được gương mặt của cô ta, vậy có khác gì là cho Trương xáo xáo một cuộc đời mới đáu!
“Đợi khoảng thời gian này cỏ Trương nghỉ ngơi điều dưỡng thỏa đáng, tôi lại chữa gương mặt cho cô ấy”, Giang Vũ mỉm cười gật đầu.
“Anh Báo Quốc đúng là đã giới thiệu cho nhà họ Trương tôi một vị thân y!”
Trương Hiến Minh kích động liên tục xoa tay, nhiệt tình nói: “Anh Giang, anh nhất định phải ở lại nhà của chúng tôi ở vài ngày, bây giờ tôi sẽ bảo đầu bếp chuấn bị cơm trưa”.
“Đa tạ ý tốt của giám đốc Trương, tôi còn có việc gấp phái quay về Giang Châu ngay, xin được cáo từ trước!”
Giang Vũ cần phái giái quyết gấp âm khí vừa hút vào bên trong cơ thể, nên đã dứt khoát từ chối ý tốt cúa hai ba con nhà họ Trương.
Sau đó, Tê Thiên Minh lái xe đưa Giang Vũ rời khỏi nhà họ Trương.
Sau khi lên xe, Giang Vũ lập tức nhầm mắt lại vận cõng kiếm tra tình trạng âm khí bên trong cơ thế, kết quả…
“Cửu Chuyến Thõn Thiên Quyết lại có thế luyện hóa được cả âm khí!”
Giang Vũ giặt mình vui vẻ mãi: “Loại cám giác này có hiệu quả giống như lần trước mình hấp thu linh khí đế tu luyện, vậy cũng tức là nói, Cửu Chuyến Thôn Thiên Quyết ngoại trừ có thế lợi dụng linh khí đế tu luyện ra thì còn có thê’ dùng cà âm khí đế tu luyện!”
Sau khi xác định cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết thực sự có thế hấp thu âm khí, Giang Vũ suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.