“Chắc chăn là thãng ăn hại này nghe nói Tuyết Nhi nổi tiếng, muốn dựa vào thân phận chồng cũ để tới nhà họ Triệu kiếm chác chút ít đấy, đúng là không biết xấu hổ!” “Tôi nghĩ anh ta tới để ăn chực thì đúng hơn, nếu không
thì với giá trị con người của anh ta, cả đời này anh ta cũng chẳng có cơ hội đến ăn ở một nhà hàng cao cấp thế này đâu”.
Sau sự mở đầu của Ngô Châu, những người khác nhà họ Triệu bắt đầu lần lượt mỉa mai sỉ nhục Giang Vũ.
“Một lũ điên!” Giang Vũ chán ghét bĩu môi, không nhịn được nữa bèn nói: “Tôi đến đây để ăn cơm thật, các người muốn tin hay
không thì tuỳ!”
Lưu Thư Nhất vẫy tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, nhìn chăm chằm Giang Vũ: “Cô Kỷ dẫn mày tới đây à?”
“Không phải! Cô ấy không đi cùng với tao”, Giang Vũ trả lời đúng sự thật.
“Không có cô Kỷ dẫn mà mày vẫn dám tới Túy Tiên Lâu ăn cơm, lá gan không nhỏ đâu!”
Mắt Lưu Thư Nhất rực sáng, khoé môi hơi nhếch lên.
Lưu Thư Nhất kiêng dè cũng như có ý đồ với Kỷ Tuyết Tình đi xe Bentley, sống ở khu biệt thự Vân Đỉnh, vừa nghe nói
cô không ở đây, anh ta không cần kiêng dè gì nữa.
“Ăn một bữa cơm thôi mà, tao không cần ai dẫn đi cả”, Giang Vũ bình tĩnh đáp.
“Mày ra vẻ sắp được điểm tối đa luôn rồi đó”.
Lưu Thư Nhất cười khẩy: “Nếu cô Kỷ đã không có ở đây, vậy hôm nay mày đừng hòng ăn cơm ở đây”.
“Đúng đấy, ông xã mau đuổi thăng ăn hại này đi đi”.
Triệu Trung Tuyết gật đầu lia lịa, căm ghét nói: “Cứ nhìn thấy anh ta là em chẳng còn hứng ăn uống gì nữa”.
Đám người nhà họ Triệu cũng hùa theo.
“Giang Vũ, nếu mày thức thời thì cút nhanh lên đi, coi chừng bị mất mặt đấy”.
Lưu Thư Nhất kiêu ngạo đe doạ.
“Túy Tiên Lâu đâu phải nhà hàng của nhà họ Lưu, mày dựa vào đâu mà đuổi tao đi?”
Giang Vũ chán ghét bĩu môi. “Ha ha hai”
Lưu Thư Nhất cười sẵng sặc, kiêu căng đáp: “Tuy Túy Tiên Lâu không phải nhà hàng của nhà họ Lưu, nhưng tao là hội viên cao cấp của Túy Tiên Lâu”.
Nói tới đây, Lưu Thư Nhất quay đầu bảo nhân viên phục vụ: “Nói với giám đốc của các cậu, Lưu Thư Nhất của nhà họ Lưu đến, bảo ông ta tới gặp tôi”.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên đeo kính có. gương mặt phúc hậu mặc vest đen chạy tới: “Cậu Lưu đại giá quang lâm, chưa thể đón tiếp, xin cậu thứ tội cho nhé!”
“Giám đốc Mã, đẳng cấp của Túy Tiên Lâu càng ngày. càng thấp đấy”.
Lưu Thư Nhất bực bội ra mặt với đối phương, bất mãn nói: “Loại rác rưởi gì cũng có thể vào Túy Tiên Lâu giải trí, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của hội viên nộp hội phí mấy trăm nghìn hàng năm như chúng tôi”.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Giám đốc Mã nghỉ hoặc nhìn lướt qua mọi người. “Nhiều lời vô ích thôi”.
Triệu Trung Tuyết mất kiên nhãn chỉ về phía Giang Vũ:
“Giám đốc Mã, ông lập tức gọi người đuổi cái thăng rác rưởi này ra ngoài đi”.
*Ý của vợ tôi chính là ý của tôi”.
Lưu Thư Nhất ôm eo Triệu Trung Tuyết, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Tên nhóc này là chồng cũ của vợ tôi, cứ hay chạy tới trước mặt chúng tôi làm người ta ghê tởm.
Nếu giám đốc Mã không đuổi anh ta đi, vậy thì từ giờ tôi sẽ không đặt chân tới Túy Tiên Lâu nữa”.
Sau khi biết đại khái tình hình, giám đốc Mã nghiêm mặt lại, không khách sáo nhìn Giang Vũ: “Này cậu, Túy Tiên Lâu không chào đón cậu, mời cậu đi ngay chol”
Ông ta đã nghe nói nhà họ Lưu trở thành đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, và thanh niên tài tuấn mà nhà họ Kỷ muốn nâng đỡ rất có thể là Lưu Thư Nhất.
Đương nhiên ông ta không thể đắc tội Lưu Thư Nhất vì một đứa con rể vô dụng nhà họ Triệu như Giang Vũ được.
Nghe thấy lời giám đốc Mã, Lưu Thư Nhất và đám người nhà họ Triệu đều cười mỉa mai nhìn Giang Vũ.
Đây chính là chênh lệch giữa người với người. Giang Vũ mạnh hơn Lưu Thư Nhất về mặt vũ lực, nhưng người ta là cậu chủ nhà họ Lưu, lai lịch thân phận hoàn toàn
không phải chút vũ lực của Giang Vũ có thể đánh đồng.
“Tôi tới Túy Tiên Lâu ăn cơm thì cũng là khách, ông dựa vào đâu mà đuổi tôi đi?”
Khi thấy giám đốc Mã không phân phải trái như thế, Giang Vũ chau mày.
“Chỉ dựa vào tôi là giám đốc của Túy Tiên Lâu, với cả cậu bị cậu Lưu chướng mắt”.
Giám đốc Mã đẩy kính, đanh giọng bảo: “Tốt nhất là cậu nên đi ngay đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đánh cậu ra ngoài đấy".
“Hay cho một cái nhà hàng lớn bắt nạt khách hàng!”
Giang Vũ nheo mắt lại, cười khẩy: “Tôi sẽ khiếu nại với sếp của ông, mong rằng lúc đó ông sẽ không hối hận”.
“Sếp của chúng tôi là ông Long, ông ấy ghét nhất là bị làm phiền. Lần trước có người ở nơi khác đến gọi điện thoại cho ông Long muốn khiếu nại, kết quả bị ông ấy đánh gãy hai chân".
Giám đốc Mã cười giễu cợt: “Cậu còn dám khiếu nại nữa không?”
Ông ta lập tức không hề sợ hãi lấy điện thoại ra, tìm tới số điện thoại của ông Long trong danh bạ rồi đặt trước mặt Giang Vũ: “Đây là số của ông Long, cậu có gan dùng điện thoại của tôi gọi không?”
“Thăng vô dụng cậu đừng có ra vẻ trước mặt chúng tôi nữa”.
Ngô Châu khinh bỉ nhìn Giang Vũ: “Ông Long có tiếng là nóng tính, nếu cậu dám làm phiền ông ấy, coi chừng bị người †a băm thành tám mảnh đớ”.
“Vô dụng là vô dụng, chẳng có chút bản lĩnh nào cả, chỉ biết lanh mồm lanh miệng thôi”, Triệu Thiên Mang cũng hết sức khinh thường Giang Vũ.
Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất nhìn nhau, sau đó cười cợt nhìn Giang Vũ.
Lưu Thư Nhất bỏ ra một triệu thuê ông Long đối phó Giang Vũ, mà Túy Tiên Lâu chính là nhà hàng của ông ta.
Nếu anh dám gọi điện thoại cho ông Long, để ông ta biết anh đang ở Túy Tiên Lâu, vậy thì anh không chỉ đơn giản là bị đuổi ra ngoài, rất có thể bị giết luôn tại chỗ.
Nhìn giám đốc Mã không sợ hãi và đám người nhà họ Triệu tỏ vẻ khinh bỉ ở trước mặt mình, Giang Vũ không chút do dự cầm lấy điện thoại gọi vào số của ông Long.
“Thăng nhóc này dám gọi thật kìa!”
Giám đốc Mã thay đổi säảc mặt, nếu ông Long nổi giận thì ông ta cũng sẽ bị liên luy!
Còn đám người nhà họ Triệu lại hả hê nhìn Giang Vũ, ngồi đợi anh bị ông Long nổi giận giải quyết.
Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất cười kì lạ ôm nhau, như thể đã thấy được hình ảnh Giang Vũ bị chém chết bởi dao vung tán loạn của đám đàn em ông Long.
“Hoàng Long, tôi là Giang VũI”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Giang Vũ bình thản nói: "Tôi đang ở đại sảnh tầng một Túy Tiên Lâu, một người được gọi là giám đốc Mã muốn đuổi tôi ra ngoài, ông qua đây giải quyết một lát đi”.
Dứt lời, Giang Vũ ném điện thoại cho giám đốc Mã.
Nghe anh gọi thẳng tên của ông Long, hơn nữa còn ra lệnh cho ông ta, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Ông Long là ai? Đó chính là người phụ trách thế lực ngầm Thiên Địa Minh
ở Giang Châu, nổi tiếng lòng dạ độc ác, táo bạo tàn nhẫn, vậy mà Giang Vũ lại... Anh thật to gan!
“Giang Vũ, cậu ra vẻ hay thật!”
Ngô Châu hoàn hồn lại, khinh bỉ mắng: “Ở Giang Châu không có được mấy người dám nói chuyện kiểu này với ông Long đâu. Tôi nghĩ nhất định là do cậu chưa bấm gọi, sau đó ra vẻ trước mặt chúng tôi thôi”.
“Đúng, chắc chắn là vậy. Một thăng vô dụng như cậu ta làm gì có gan dám lớn tiếng với ông Long chứ!”
“Giám đốc Mã, dù cuộc gọi chưa được kết nối, thằng nhóc này dám xấc xược với ông Long, ông cũng không thể bỏ qua cho cậu ta dễ dàng được!”
Tất cả mọi người nhà họ Triệu đều cho rằng Giang Vũ chưa bấm gọi mà chỉ đang làm ra vẻ, thế là bèn khinh thường anh.
“Cậu dám bất kính với ông Long, muốn chết rồi đây mà”.
Giám đốc Mã cũng cho rẵng Giang Vũ không dám bấm gọi, tức giận quát: “Người đâu, thằng nhóc này dám bất kính với ông Long, đánh gãy hai chân cậu ta rồi ném ra ngoài cho tôi”. Bình bịch!
Mười nhân viên bảo vệ nối đuôi nhau đi vào, nhanh chóng chạy tới bao vây Giang Vũ.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Thư Nhất và người nhà họ Triệu đều cảm thấy tâm trạng rất tốt, cuối cùng cũng được thấy kết cục bi thảm của tên rác rưởi này rồi.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Khi nhóm bảo vệ xông về phía Giang Vũ, một giọng nói lo lắng vang vọng khắp đại sảnh như sấm giật.