Trong lúc hôn mê, Giang Vũ rơi vào một loại trạng thái vô cùng huyền diệu.
Khi Lưu Thư Nhất đập đầu Giang Vũ bằng gạt tàn thuốc, trong đầu anh bắt đầu hiện ra một vài mảnh kí ức vụn vặt.
Khi Lưu Thư Nhất càng đập, những mảnh kí ức Giang Vũ nhớ lại cũng càng lúc càng nhiều.
Đa số đều là những kí ức về sách cổ y thuật, huyền học võ đạo, tiên pháp huyền thuật.
Trong đó có một bộ công pháp tên là Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết như thể dung hoà với linh hồn của Giang Vũ, nó bắt đầu tự động vận hành trong lúc anh bất tỉnh nhân sự.
Trong phòng bệnh VỊP tại bệnh viện, cô gái váy trắng mặt mày tái nhợt đang vừa uống nước, vừa nhíu chặt hàng lông mày thanh tú nhìn Giang Vũ trên giường bệnh.
“Cô chủ! Đã điều tra rõ rồi ạ”.
Thư ký Tiểu Viện cầm một phần tài liệu giới thiệu: “Người này tên là Giang Vũ, là chồng của cô chủ Triệu Trung Tuyết nhà họ Triệu ở Giang Châu, do ông cụ Triệu nhặt về ba năm trước.
Theo như tài liệu cho thấy người này bình thường đến mức không thể bình thường hơn, anh ta lại còn bị mất trí nhớ, là một kẻ khiếp nhược chỉ biết giặt đồ, nấu cơm và làm việc nhà, bị vợ cắm sừng suốt ba năm trời mà chẳng biết.
Hôm nay anh ta bắt gặp vợ mình ngoại tình ngay tại trận, sau đó bị người ta đánh trọng thương rồi vứt ở núi Vô Lượng...”
“Cô chủ! Chị là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ thuộc hoàng tộc Kim Lăng ở Đông Nam đấy, chẳng lẽ chị tin cái tên vô dụng này là chân mệnh thiên tử được định sẵn trong số phận của chị ư?”
Sau khi biết được những quá khứ tệ hại kia của Giang Vũ, Tiểu Viện ghét anh vô cùng.
“Kỷ Tuyết Tình tôi chưa bao giờ tin vào số phận”. Cô gái váy trắng lạnh lùng đáp lời, nhìn chăm chăm vào mặt Giang Vũ: “Nhưng quả thật anh ta đã chứng thực cho lời
tiên đoán của ông thầy bói đó. Nếu anh ta đủ xuất sắc, tôi có thể cho anh ta một cơ hội”.
“Cô chủ, chị tuyệt đối đừng xốc nổi nhé...” “Em đang dạy tôi cách làm việc đấy à?”
Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng liếc xéo Tiểu Viện, ngay lập tức doạ cho cô ta sợ không dám nói nữa.
Cô là công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ, trước giờ luôn lạnh lùng độc đoán, dứt khoát quyết đoán.
Kể cả một vài người lớn trong nhà họ Kỷ cũng không dám cãi lời bà cô tổ này, Tiểu Viện không dám khoa tay múa chân với cô.
Đúng lúc này, Kỷ Tuyết Tình đột nhiên ôm ngực, khổ sở há miệng thở hổn hển.
“Chắc cô chủ bị cảm lạnh do đầm mưa rồi, nên mới dẫn đến việc bệnh hiểm nghèo phát tác”.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Kỷ Tuyết Tình, Tiểu
Viện thay đổi sắc mặt, lo lắng nói: “Để em bảo bác sĩ Tê mang thuốc đến”.
“Đi đi, tiện thể bảo bác sĩ Tê chữa bệnh cho anh ta luôn”. Kỷ Tuyết Tình gật đầu, nhìn Giang Vũ, hạ lệnh bắt buộc: “Tạm thời tôi sẽ lấy thân phận của em để ở bên cạnh anh ta, không ai được phép tiết lộ thân phận của tôi với anh ta”. “Tuân lệnh!”
Tiểu Viện gật đầu, sau đó hớt hải chạy ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Kỷ Tuyết Tình và Giang Vũ.
Vào lúc này, cơ thể Giang Vũ đột nhiên được bao trùm bởi một lớp sương mù màu trắng nhạt.
Tiếp theo vết thương trên đầu anh bắt đầu nhanh chóng. lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy băng mắt thường.
Chỉ một chốc sau, những vết thương hở do bị đập trên đầu Giang Vũ và do lăn từ trên núi xuống đều lành hẳn.
Trông thấy cảnh tượng kì lạ này, ngay cả Kỷ Tuyết Tìn thấy nhiều biết rộng cũng ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
“Người này chäc chăn không tầm thường, chẳng lẽ anh ta thật sự là chân mệnh thiên tử của mình?”
Kỷ Tuyết Tình nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Giang Vũ chäm chăm, trong đầu cứ quanh quẩn lời nói của ông thầy bói già lúc trước.
Sau khi vết thương lành hẳn, lớp sương mù màu trằng trên người Giang Vũ biến mất, anh cũng tỉnh lại.
Giang Vũ mở mắt ra, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp có vóc dáng cao gầy, khí chất vô cùng cao quý xuất hiện trước mắt mình.
Đây là một cô gái xinh đẹp có thể bỏ xa Triệu Trung Tuyết hơn mười con phố, cụm từ nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn cũng không thể miêu tả được cô!
“Tôi, tôi đã chết rồi nên được gặp thiên sứ sao?”
Giang Vũ ngơ ngác nhìn Kỷ Tuyết Tình, lẩm bẩm.
Nghe nói như vậy, Kỷ Tuyết Tình tính tình lạnh lùng cũng bị chọc cười: “Thiên sứ trong lời anh nói không có vóc dáng đẹp như tôi đâu”.
“ÀI Xin lỗi, xin lỗi nhé!”
Sau khi nhận ra mình nói sai, Giang Vũ vội vàng nói xin lỗi, thắc mắc hỏi: “Cô là ai vậy? Tôi đang ở đâu?”
“Tôi tên là Kỷ... Tiểu Viện!”
Kỷ Tuyết Tình thản nhiên đáp: “Lúc nãy tôi thấy anh bị thương nằm gục trên đường phố, nên tôi đã đưa anh tới bệnh viện”.
“Bệnh viện?”
Giang Vũ nghệch mặt ra, vội vã sờ lên đầu mình: “Hình như tôi bị đánh thê thảm lắm, sao giờ không có một vết
thương nào thế?”
Kỷ Tuyết Tình trợn mắt, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì với Giang Vũ đấy?
Bị thương nặng như vậy mà lại lành chỉ trong nháy mắt, có khác gì yêu quái không chứ!
“Anh có còn nhớ mình là ai, quê ở đâu không?”
Biết Giang Vũ từng bị mất trí nhớ, Kỷ Tuyết Tình hỏi thử. “Tôi tên là Giang Vũ, là con rể nhà họ Triệu”.
Giang Vũ chống người dậy, trả lời: “Quê tôi ở... ÁI”
Nói được nửa câu, đầu Giang Vũ đã bắt đầu đau nhức dữ
“Anh sao vậy?”, Kỷ Tuyết Tình thắc mắc hỏi.
“Tôi không thể nhớ chuyện trước đây”.
Giang Vũ ôm đầu, áy náy lắc đầu.
Mặc dù trong đầu xuất hiện rất nhiều ký ức về y thuật, huyền thuật võ đạo và tu luyện, nhưng anh vẫn không thể nhớ lại những chuyện của ba năm trước.
“Không nhớ ra thì thôi, đừng ép buộc bản thân”.
Kỷ Tuyết Tình khéo léo an ủi.
Giang Vũ nhắm mắt lại, sắp xếp những mảnh ký ức vừa mới nhớ lại ban nãy.
Tuy lượng thông tin rất lớn, nhưng liên quan đến bản thân cũng chỉ có ký ức trong ba năm qua.
Có điều Giang Vũ có thể xác định, bộ Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đó đang tự động vận hành trong cơ thể anh. Nó không chỉ chữa khỏi vết thương trên người anh, mà còn ngưng tụ thành một năng lượng tỉnh khiết trong đan điền.
“Ưml”
Ngay khi Giang Vũ đang sắp xếp lại ký ức, anh bỗng nghe thấy Kỷ Tuyết Tình cất tiếng rên khe khẽ.
Giang Vũ mở mắt ra, nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình đang đau
đớn ôm ngực, trán rịn mồ hôi, bèn lo lắng vội hỏi: “Cô Kỷ, cô bị sao thế?”
“Không sao, bệnh cũ thôi”.
Kỷ Tuyết Tình nghiến răng, quật cường đáp: “Tôi đã sai người đi gọi bác sĩ rồi, anh đừng để ý”.
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng sắc mặt của Kỷ Tuyết Tình càng lúc càng trông đau khổ, điều này khiến Giang Vũ vừa sốt ruột vừa đau lòng.
“Cô Kỷ, tôi, tôi có thể khám thử cho cô không?”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình đau đớn như vậy, Giang Vũ cả gan hỏi.
Trong đầu anh hiện đang có ký ức về y thuật, không biết những ký ức này có tác dụng hay không?
“Anh biết y thuật à?” Kỷ Tuyết Tình ngạc nhiên nhìn Giang Vũ.
“Tôi cũng không biết phải giải thích sao nữa, nhưng tôi muốn thử một lần”.
Giang Vũ yếu ớt đáp, anh cũng không chắc chẳn mình có phải là bác sĩ trước khi mất trí nhớ hay không, nhưng khi thấy Kỷ Tuyết Tình đau đớn như thế, anh muốn thử một lần xem.
Kỷ Tuyết Tình nhìn Giang Vũ chăm chăm khoảng một phút, cuối cùng cô gật đầu ¡ cho anh cơ hội này, mong là anh sẽ không gạt tôi”.
Sau đó cô đưa tay lại gần Giang Vũ, nghĩ thầm: “Đừng nói anh ta muốn nhân cơ hội này sàm sỡ mình đấy nhé?”
Giang Vũ không hề có bất cứ hành động mất lịch sự nào, cẩn thận đặt ngón tay lên trên mạch máu của Kỷ Tuyết Tình, nghiêm túc khám bệnh.
“Tại mình nghĩ nhiều rồi”.
Khi thấy Giang Vũ không nhân cơ hội sàm sỡ, Kỷ Tuyết Tình thả lỏng cảnh giác, nhưng ngay sau đó...
“Không đúng, cái này không đúng!” Giang Vũ đột nhiên năm lấy bàn tay phải mềm mại, trắng nõn nhẫn bóng của Kỷ Tuyết Tình, sau đó nản bóp điên cuồng, dáng vẻ ấy chẳng khác mấy tên côn đồ háo sắc là mấy.