Ngô Khai Thiên lạnh lùng nhìn Vương Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi tuyên bố từ nay trở đi cậu sẽ không còn là đệ tử của phái Tuyên Đức nữa”.
"Sao, tại sao?" Sắc mặt Vương Hạo trắng bệch, anh ta hỏi: “Hai vị sư huynh đường đường là tông sư cường giả, phái Tuyên
Đức lại là võ đạo tông môn, cho dù là nhà họ Kỷ cũng phải nể mặt chúng ta”.
"Tại sao hai người lại sợ Giang Vũ như vậy? Không sợ khiến tông môn ta mất mặt sao?"
"Cậu còn dám nói!"
Nghe vậy Ngô Khai Sơn lập tức tức giận bước tới trước mặt Vương Hạo, một cước đá vỡ đan điền của anh ta: “Đồ khốn có mắt không tròng, suýt chút nữa đã gây họa lớn cho tông môn rồi”
"Bây giờ tôi phế bỏ tu vi của cậu, thu hồi hết tất cả những gì cậu đã học được ở tông môn. Từ giờ trở đi cậu sẽ không còn liên quan gì đến tông môn nữa".
Vương Hạo tuyệt vọng ngã xuống đất, thân là võ giả mà đan điền đã bị phế bỏ, bị trục xuất khỏi tông môn, thì từ nay về sau anh ta đã trở thành một phế nhân không có ngày ngóc đầu lên nổi.
Nhưng anh ta vẫn không hiểu tại sao anh em nhà họ. Ngô lại sợ Giang Vũ như vậy, cho dù có Kỷ Tuyết Tình đứng sau thì cũng không thể nào khiến cho hai vị tông sư cường giả khúm núm như thế chứ?
Nhìn thấy Vương Hạo bị phế đan điền, Long Hiểu Hà run rẩy ngồi xổm sang một bên không dám nói lời nào, rất sợ chính mình cũng gặp bất trắc.
"Đại ca, Long Hiểu Hà nên xử lý như thế nào?"
Ngô Khai Sơn liếc nhìn Long Hiểu Hà, không xác định hỏi.
“Mấy ngày nay nhà họ Long chiêu đãi chúng ta không tệ, cô ta cũng không thể gây sóng gió gì được, cứ để cô ta yên đi!”
Ngô Khai Thiên nhìn về hướng Giang Vũ rời đi, lẩm bẩm: "Anh có kế hoạch khác, cậu đi cùng anh!"
Ngay lập tức anh em nhà họ Ngô đã rời khỏi hiện trường.
"Kỷ Tuyết Tình đã rời đi nhưng cô ta vẫn có thể uy hiếp được hai tông sư cường giả".
Sau khi anh em nhà họ Ngô rời đi, Long Hiểu Hà đứng dậy, độc địa mắng: "Tên khốn Giang Vũ đó đúng là tốt số, nhưng em sẽ không bao giờ buông tha cho hắn!"
"Tiểu Hà, cứu anh, cứu anh!"
Vương Hạo nằm trên mặt đất đau đớn ngoắc tay với Long Hiểu Hà.
"Hừ!"
Đối mặt với lời cầu cứu của Vương Hạo, Long Hiểu Hà lập tức thay đổi thái độ nhu mì thường ngày, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: "Anh đã bị trục xuất khỏi phái Tuyên Đức, tu vi cũng bị phế bỏ, tôi không còn gì để nói với anh cả"
"Em, em nói cái gì?"
Vương Hạo trợn mắt khó tin, lập tức gầm lên: "Anh là hôn phu của em đói Nếu không phải vì nhà họ Long thì anh cũng không trở thành kẻ thù của Giang Vũ, chứ đừng nói đến kết cục như thế này. Em..."
"Đừng nói nhảm nữa!"
Long Hiểu Hà thiếu kiên nhẫn ngắt lời Vương Hạo, lạnh lùng nói: “Tôi vốn tưởng rằng anh là đệ tử võ đạo tông môn thì còn có chút bản lĩnh, cho nên mới cố hết sức để lấy lòng anh mà thôi”.
"Không ngờ anh lại chỉ là một kẻ vô dụng, không những không đối phó được Giang Vũ mà còn có kết cục như thế này, đúng là rác rưởi".
"Con khốn, không ngờ cô lại vô tình như vậy, tôi thật hối hận!"
Vương Hạo hối hận mắng chửi. Nếu biết Long Hiểu Hà bạc tình như vậy thì anh ta sẽ không bao giờ thay mặt nhà họ Long đối phó với Giang
Vũ, thế thì anh ta cũng sẽ không có kết cục như thế này.
"Tôi mới là người phải hối hận khi tin tưởng thứ rác rưởi như anh. Anh đi chết đi!"
Long Hiểu Hà chửi rủa, quay người rời đi không chút do dự.
Bên kia, sau khi rời khỏi thành phố Ngọc Thạch, Ngô Khai Thiên đang lái xe trên đường.
"Anh trai, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Ngô Khai Sơn ngồi ở ghế phụ nghỉ hoặc hỏi.
"Đến thiên cung Vân Đỉnh tìm Giang Vũ, sắc mặt Ngô Khai Thiên không chút thay đổi trả lời.