Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Đi vào đại sảnh bữa tiệc, Kỷ Tuyết Tình có việc cần xử lý nên bảo Giang Vũ đi dạo trước.

Lúc này trong đại sảnh đang tập trung rất nhiều người nổi tiếng, ngoài các doanh nhân giàu có địa phương thành phố Giang Châu, còn có rất nhiều nhân vật máu mặt đến từ các thành phố thậm chí là các tỉnh lân cận đến tham dự.

Chẳng qua Giang Vũ không quen ai trong số họ, cũng không có ý định đi làm quen với những người này.

Anh có hứng thú với những món ngon đầy hấp dẫn kia hơn, dù sao ba năm sống ở nhà họ Triệu anh còn chẳng bằng con lợn con chó, chưa bao giờ được thấy nhiều món ngon như vậy.

Một chốc sau, Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết cũng vào sảnh tiệc.

Nay nhà họ Lưu được nở mày nở mặt, Lưu Thư Nhất cũng nổi tiếng hơn, vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm trong vòng bạn bè, vô số người lại gần chào hỏi làm quen.

“Rác rưởi chỉ là rác rưởi, vào bữa tiệc cao cấp thế này mà chỉ biết ăn uống, chẳng biết kết bạn mở rộng mối quan hệ, đúng là bùn nhão không thể dính lên tường được mà”.

Nhìn thấy Giang Vũ đang ăn uống thoả thuê ở khu đồ ăn, Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng.

“Lúc này xã giao quan trọng hơn, không cần để ý tới thằng ngu đó”.

Lưu Thư Nhất cười khẩy: “Anh ta chỉ trà trộn vào đây nhờ quan hệ của Kỷ Tiểu Viện thôi, không có ai coi anh ta là người đâu”.

“Khi nào nhà họ Lưu chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, anh sẽ tố giác hành vi sai phạm của Kỷ Tiểu Viện với người phụ trách nhà họ Kỷ. Chỉ cần cô ta sụp đổ, thằng rác rưởi đó cũng sẽ bị chúng ta xâu xé tuỳ ý thôi”.

Lưu Thư Nhất vừa nói vừa nhìn xung quanh, muốn tìm xem Kỷ Tuyết Tình đang ở đâu?

Anh ta đang rất nóng lòng muốn nhìn thấy hình ảnh Kỷ Tuyết Tình cầu xin hiến thân cho anh ta để giữ công việc của mình.

Đáng tiếc, đẳng cấp của Lưu Thư Nhất vẫn có hạn, chưa thể chạm tới vòng tròn xã giao của Kỷ Tuyết Tình.

Kỷ Tuyết Tình đang bận tiếp những ông trùm máu mặt chân chính kia, hoàn toàn không có thời gian quan tâm tới anh ta.

Lưu Thư Nhất không thấy bóng dáng của Kỷ Tuyết Tình, nhưng lại nhìn thấy một người quen trong đám đông.

Một thanh niên to con béo mập mặc bộ vest trắng, đeo mắt kính viền vàng, đang bưng ly rượu vang ngồi thơ thẩn một mình trên ghế sofa.

Người này tên là Vương Mãn Kim, con trai độc nhất của đại gia giàu nhất Giang Châu Vương Bán Thành.

“Bà xã! Chúng ta xử Kỷ Tiểu Viện và Giang Vũ sau đi, bây giờ tìm kẻ thù giải sầu trước đã”.

Lưu Thư Nhất kéo Triệu Trung Tuyết đi về phía Vương Mãn Kim.

Cùng là con ông cháu cha ở Giang Châu, trước đây Vương Mãn Kim và Lưu Thư Nhất từng có mâu thuẫn với nhau.

Vương Mãn Kim không chỉ từng đánh Lưu Thư Nhất mà còn chèn ép nhà họ Lưu, cuối cùng bắt gia chủ nhà họ Lưu tới nhà xin lỗi mới chịu bỏ qua.

Lưu Thư Nhất vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, chẳng qua e ngại thực lực của nhà họ Vương nên anh ta không dám trả thù.

Bây giờ nhà họ Lưu sắp vùng dậy, tất nhiên Lưu Thư Nhất sẽ không bỏ qua cho kẻ thù Vương Mãn Kim này.

“Anh Vương, anh cũng tới tham gia bữa tiệc lần này à, thật trùng hợp!”

Lưu Thư Nhất ôm Triệu Trung Tuyết, dương dương tự đắc bước tới trước mặt Vương Mãn Kim.

“Hừ! Nhà họ Vương là gia tộc giàu nhất Giang Châu, đương nhiên có tư cách đến tham dự bữa tiệc lần này rồi”.

Vương Mãn Kim khit mũi, khinh thường bĩu môi: “Trái lại chẳng biết nhà họ Lưu giẫm phải vận cứt chó gì mà lại được nhà họ Kỷ coi trọng nữa!”

“Thăng mập chết bầm, anh nói gì đó hả!”

Vừa nghe vậy, Triệu Trung Tuyết nổi khùng: “Nhà họ Lưu là đối tác quan trọng của nhà họ Kỷ, chồng tôi còn là thanh niên tài tuấn sắp được nhà họ Kỷ nâng đỡ nữa kìa”.

“Anh là cái thá gì mà dám vô lễ với chồng tôi hả, chán sống rồi phải không?”

“Anh ta mà là thanh niên tài tuấn cái quái gì, chẳng qua chỉ là một thăng đểu bại hoại thôi”.

Vương Mãn Kim uống cạn rượu vang trong ly, chán ghét nói: “Loại rác rưởi này mà lại có thể được nhà họ Kỷ để mắt tới, đúng là không công bằng'.

“Đây chính là số phận”.

Đối với những lời của Vương Mãn Kim, Lưu Thư Nhất không hề tức giận, anh ta cười khẩy: “Đến giờ tôi vẫn chưa thể quên được mấy cái bạt tai mà anh Vương đã tặng cho tôi trước kia, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội”.

“Lúc đó mày bỏ thuốc một học sinh nữ, định quấy rối người ta, là người thì chẳng có ai thấy chết mà không cứu cả”.

Nghe vậy, Vương Mãn Kim đứng bật dậy, nhìn chăm chằm vào Lưu Thư Nhất: “Nếu biết trước như vậy, lúc ấy tao nên giãm chết mày luôn cho rồi!”

“Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận”.

Lưu Thư Nhất lạnh lùng nhìn Vương Mãn Kim, đe doạ băng giọng hết sức kiêu ngạo: “Bây giờ nhà họ Lưu tao sắp mạnh lên rồi, tao cũng sẽ một bước lên trời, kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mày và nhà họ Vương”.

“Khi nào nhà họ Lưu chính thức trở thành đối tác của nhà họ Kỷ, tao sẽ lật đổ nhà họ Vương trước, sau đó trả lại gấp mười, gấp trăm lần cái bạt tai mà mày đã tát tao lúc trước”.

“Rõ ràng giống sói Trung Sơn, gặp khi đắc ý ngông cuồng lắm thay. Tao không tin mày có thể kiêu ngạo được lâu”.

Vương Mãn Kim nhìn Lưu Thư Nhất chằm chằm với vẻ mặt khó coi, không thể hiểu vì sao loại người này lại được nhà họ Kỷ coi trọng?

“Tao... “Ông xã, anh nhìn kìa!”

Lúc này, Triệu Trung Tuyết đột nhiên chỉ vào cách đó không xa: “Con khốn Kỷ Tiểu Viện xuất hiện rồi kìa”.

Kỷ Tuyết Tình đang nói chuyện với một ông lão tóc hoa râm, mỗi cử chỉ động tác của cô đều vô cùng nổi bật.

“Thảo nào một thư ký quèn như cô ta lại có thể thuận lợi như vậy, cô ta hầu hạ mấy ông già đó sung sướng quá mài”

Nhìn Kỷ Tuyết Tình toả sáng rạng ngời, trong mắt Lưu Thư Nhất bùng lên ngọn lửa dâm tà: “Cô ta càng như vậy, anh càng chờ mong vào hình ảnh cô ta quỳ gối trước mặt anh cầu xin hơn, lúc đó anh phải sỉ nhục tra tấn cô ta thật mạnh tay mới được”.

“Chắc chẳn là bình thường con khốn này hầu hạ mấy ông già không được thoả mãn nên mới bao buôi thằng ăn hại

Giang Vũ kia”.

Triệu Trung Tuyết khinh bỉ mắng: “Nói đi nói lại cũng chỉ là một con điếm ai cũng có thể làm chồng thôi”.

Vương Mãn Kim nhìn theo tầm mắt của Triệu Trung Tuyết và Lưu Thư Nhất, mặt anh ta liền biến sắc, hỏi với giọng run rẩy: “Hai người nói cô gái đó là ai?”

“Một con khốn!”, Triệu Trung Tuyết buột miệng đáp.

“Một thư ký quèn sắp bị tao kéo lên giường”.

Lưu Thư Nhất bỡn cợt nhìn Vương Mãn Kim: “Sao nào, anh 'Vương chính trực đây cũng có hứng thú với loại đàn bà này à?”

“Tao có hứng thú với mẹ mày ấy!”

Nghe thấy những lời này, Vương Mãn Kim măng một câu, đưa tay ra tát vào mặt Lưu Thư Nhất: “Mẹ mày, mày muốn chết thì cũng đừng làm liên luy tới tao!”

Lưu Thư Nhất ngơ ngác bụm má, trợn trừng mắt: “Vương Mãn Kim, mày vẫn còn dám đánh tao được à”.

“Chồng tôi đang được nhà họ Kỷ chống lưng, anh dám đánh anh ấy, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Triệu Trung Tuyết đỡ Lưu Thư Nhất, tức điên quát: “Anh chết chắc rồi!”

“Ha ha ha! Xem ra tin tức lan truyền hai ngày vừa qua chỉ là lời đồn, tao còn đang thắc mắc tại sao nhà họ Kỷ lại không biết nhìn người, đi coi trọng loại rác rưởi như mày”.

Vương Mãn Kim cười phá lên, kính sợ nhìn lướt qua Kỷ Tuyết Tình: “Hai người có biết cô gái đó là ai không hả?”

“Chẳng phải cô ta chỉ là một thư ký thôi à?”

Triệu Trung Tuyết hất đầu lên, khinh thường nói: “Mặc dù cô ta đang làm cho nhà họ Kỷ, nhưng lại không thể thay đổi quyết định của cấp trên. Đối với nhà họ Kỷ, chồng tôi với nhà họ Lưu quan trọng hơn một thư ký nhiều”.

“Chẳng lẽ cô ta không chỉ là thư ký thôi ư?”

Lưu Thư Nhất có dự cảm chẳng lành, bèn nhìn chăm chăm vào Vương Mãn Kim, hỏi: “Rốt cuộc cô ta có thân phận đặc biệt gì?”

“Cô ấy là cô công chúa nhỏ được yêu thương nhất nhà họ Kỷ ở Kim Lăng, cô cả nhà họ Kỷ, Kỷ Tuyết Tình!”

Vương Mãn Kim cười mỉa nhìn Lưu Thư Nhất và Triệu Trung Tuyết: “Hai người dám vô lễ với cô cả nhà họ Kỷ, nhà họ Kỷ không giết hai người là đã ban ơn lắm rồi”.

“Thế mà hai người còn trông chờ nhà họ Kỷ chống lưng cho mình, buồn cười thật đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui