"Chỉ cần cô chuẩn bị được dược liệu tốt, tìm được một nơi yên tĩnh, an toàn, không bị người khác quấy rầy, †ôi cam đoan cô có thể khôi phục như bình thường", Giang Vũ quả quyết gật đầu.
"Cảm ơn anh".
Hàn Linh cảm kích nhìn Giang Vũ, nói: “Đã như vậy thì tôi không quấy rầy vợ chồng anh nữa, tôi đi lo chuyện dược liệu trước”.
Cho dù Kỷ Tuyết Tình có bình tĩnh đến thế nào thì chữ “vợ” mà Hàn Linh vừa nói cũng khiến cho mặt cô đỏ bừng.
"Anh Giang yêu dấu của em, không ngờ anh lại có thể khiến cho ma nữ nhà họ Hàn nghe lời như vậy, anh thật sự rất có bản lĩnh".
Sau khi Hàn Linh rời đi, Kỷ Tuyết Tình liền lắt léo hỏi: “Nói cho em biết, giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra anh và cô ta chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua, anh thậm chí còn không biết cô ta là con gái lớn nhà họ Hàn”.
Giang Vũ kể lại toàn bộ sự việc xảy ra tối qua một cách chỉ tiết trung thực.
“Thật không ngờ rằng Tụ Nghĩa Đường xưng bá thế giới ngầm Giang Châu lại do Hàn Linh tạo ra”.
Nghe xong sự tình, Kỷ Tuyết Tình cảm khái nói: "Nhưng Hàn Linh này cũng là một người có nỗi khổ tâm, bởi vì trúng độc Giao Nhân Mị mới trở thành ma nữ trong mắt mọi người. Anh nhất định phải giúp cô ấy".
"Anh còn nghĩ em sẽ ghen"
Giang Vũ ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuyết Tình.
“Người ta đã gọi em là vợ anh rồi, em còn gì để ghen nữa?”
Kỷ Tuyết Tình liếc mắt nhìn Giang Vũ, sau đó nét mặt liền trở nên nghiêm túc: "Về việc ông Đổng bị trúng phệ tâm cổ mà anh nói là thật hay giả vậy?"
"Đương nhiên là thật,nhưng bởi vì ông Đổng có súc. mạnh hùng hậu, tâm huyết sung túc nên mới không cảm thấy đau tim thường xuyên như em, nhưng thật ra tình huống của ông ấy so với em còn nghiêm trọng hơn rất nhiều".
Giang Vũ quả quyết gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đáng tiếc ông ấy không tin anh, đợi đến khi phệ tâm cổ trưởng thành và phát tác thì cái chết cũng không còn cách ông ấy bao nhiêu thời gian nữa”.
"Ông Đổng tuy rằng có nhiều bất mãn với anh nhưng dù sao ông ấy cũng là bậc trưởng bối rất quan tâm em, anh nhất định phải nghĩ biện pháp cứu ông ấy".
Kỷ Tuyết Tình nắm lấy tay Giang Vũ khẩn cầu: “Hay là anh đưa cho em thuốc giải mà trước đây em đã uống, em sẽ tìm cách bắt ông ấy uống”.
"Không có tác dụng đâu! Ở các giai đoạn phát triển khác nhau thì phệ tâm cổ cần có các loại thuốc giải độc khác nhau. Thuốc giải lúc trước em uống hoàn toàn không có tác dụng với ông Đổng".
Giang Vũ lắc đầu nói: "Hơn nữa, tình trạng của ông Đổng đã rất xấu, chỉ dùng thuốc giải độc không thể chữa trị khỏi được, anh cần phải dùng đến phương pháp đặc biệt hỗ trợ thì mới có thể chữa khỏi".
"Chuyện này..."
Kỷ Tuyết Tình nhất thời khó xử nói: "Ông Đổng không tin lời anh nói, ông ấy chắc chắn sẽ không để cho anh chữa trị!"
"Anh chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, ông ấy không tin anh cũng là chuyện bình thường”.
Giang Vũ cười, thản nhiên nói: "Sống chết có số, nếu ông ấy không tin anh thì anh cũng không cần xun xoe với người không ưa mình làm gì".
“Em sẽ nghĩ cách để ông Đổng ở lại Giang Châu thêm một thời gian nữa”.
Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc nhìn về phía biệt thự: “Khi phệ tâm cổ trên người phát tác thì ông ấy sẽ phải tin lời của anh thị
Buổi trưa ba ngày sau.
Hàn Linh hưng phấn gọi điện cho Giang Vũ, báo cho. anh biết tất cả dược liệu đều đã được chuẩn bị xong.
Giang Vũ cũng không lãng phí thời gian, lập tức đi ra ngoài tìm Hàn Linh.
Bên kia là cổng biệt thự nơi ông Đổng ở.
Kỷ Tuyết Tình bất đắc dĩ nhìn về phía ông Đổng đang lái xe rời đi, cô đã cố gắng để khiến cho ông Đổng miễn cưỡng ở lại thêm ba ngày nữa.
Nếu như trong ba ngày, thân thể ông Đổng không có vấn đề gì thì Kỷ Tuyết Tình cũng không thể ép ông ấy ở lại được nữa.
Hơn nữa, ông Đổng hoàn toàn không tin tưởng lời nói của Giang Vũ, ông ấy ở lại thêm ba ngày chỉ vì Kỷ Tuyết Tình, ông ấy muốn khiến Kỷ Tuyết Tình bỏ cuộc.
"Ông Đổng à ông Đổng, nhất định ông sẽ phải hối hận!"
Cho đến khi chiếc xe lái đi xa, Kỷ Tuyết Tình lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như băng: “Chuyện nên làm con đều đã làm rồi, chỉ do ông không tin mà thôi. Đến khi ông quay lại đây thì mọi chuyện ông phải tự giải quyết với Giang Vũ, con cũng lực bất tòng tâm!”