Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

"Tôi không nên đưa những người đó đến để làm cậu mất mặt".

"Tôi không nên tỏ ra quá thô lỗ với cậu".

"Tôi không nên tự cho mình tài trí hơn người mà kiêu căng khắp nơi".

Ông Đổng cắn chặt răng, bắt đầu nghiêm túc suy ngẫm về những lỗi lầm mình đã mắc phải trước mặt Giang Vũ.

Nói xong thì chính ông Đổng cũng cảm giác được. bản thân mình có chút quá đáng, và có thể lý giải được tại sao Giang Vũ lại phản ứng như vậy.

Vài phút sau, cánh cửa mở raI

Giang Vũ bước ra ngoài, nét mặt không chút thay đổi nhìn ông Đổng: “Bởi vì tôi biết ông cũng chỉ suy nghĩ cho Tuyết Tình cho nên lần này tôi sẽ không chấp nhặt với ông”.


Ông Đổng ngay lập tức vui mừng khôn xiết, nhìn Giang Vũ đầy mong đợi: “Vậy bệnh của tôi...”

"Ông không có bệnh!"

Giang Vũ lắc đầu, bước tới năm lấy tay ông Đổng, vừa xoa nắn vừa giải thích: “Ông đã trúng phệ tâm cổ, nếu không phải có thực lực mạnh mẽ thì có lẽ đã chết từ lâu rồi”..

Được Giang Vũ xoa nắn, ông Đổng cảm thấy đau đớn trong lòng giảm bớt đáng kể, thái độ đối với Giang Vũ cũng trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

"Ông Đổng, mời ngồi".

Đi vào phòng khách, Giang Vũ chỉ vào ghế sô pha nói: “Cởi quần áo ra”.

Ông Đổng đã bớt đau đi rất nhiều, liền không chút do. a_ dự ngồi xuống ghế sofa, cởi áo ra.

Kỷ Tuyết Tình đi tới, nghi hoặc hỏi: "Kỳ quái, tại sao trên người ông Đổng lại không có ấn ký?"

“Bởi vì bệnh tình của ông ấy còn nghiêm trọng hơn em gấp nhiều lần, nếu chỉ xoa nắn đơn giản thì không thể làm ấn ký hiện ra được”.

Giang Vũ nheo mắt, đột nhiên đưa tay chọc nhanh vào ngực và lưng của ông Đổng.

Khi ngón tay của Giang Vũ bấm vào các huyệt đạo iJ khác nhau trên cơ thể ông Đổng, một hình tròn màu đỏ. nổi lên ở vị trí trái tim của ông Đổng, tám đường dây màu đỏ kéo dài từ vòng tròn, chạy xung quanh vị trí trái tim ông Đổng.

“Trời đất, đáng sợ đến vậy sao?”, Kỷ Tuyết Tình kinh hãi che miệng lại.


Lúc đầu, ấn ký trên người cô ấy chỉ có một vòng trong và một đường dây ngắn, nhưng ấn ký trên người ông Đổng đã kéo ra tới 8 đường dây dài mảnh.

Trông y hệt một con nhện màu đỏ đang bám chặt lấy trái tim của ông ấy.

Ông Đổng và những người khác tuy rằng chưa từng nhìn thấy ấn kỷ trên người Kỷ Tuyết Tình, nhưng đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

Bệnh viện mất một thời gian dài kiểm tra cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thế mà Giang Vũ chỉ chọc vài cái vào ông Đổng thì trên người ông ấy đã xuất hiện một vật kinh khủng như vậy, thật quá đáng sợ.

“Cổ trùng trong cơ thể ông Đổng đã quá thành thục, nếu như người hạ cổ không nhanh chóng thi pháp thao túng thì cổ trùng này sẽ hoành hành ở trong cơ thể của ông Đổng, tra tấn ông ấy đến chết mới thôi”.

Giang Vũ nghiêm trọng nhìn ông Đổng rồi giải thích: “Tôi đã tạm thời ổn định được cổ trùng bằng Cửu Chuyển Hoàn Dương Chỉ, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn thì tôi cân có một loại thuốc giải đặc biệt, các người phải mau chóng làm raI"

Sau đó Giang Vũ bước đến một bên, bắt đầu viết lên giấy.

"ông Đổng, đừng lo lắng, Giang Vũ nhất định sẽ có cách chữa khỏi cho ông!"

Kỷ Tuyết Tình tin tưởng an ủi ông ấy: “Con từ nhỏ bị đau thắt ngực là do phệ tâm cổ gây ra, chính Giang Vũ đã giúp con chữa khỏi”.


"Thì ra là thế, chẳng trách con lại đối xử với nó đặc biệt".

Sau khi trải qua nỗi đau sống không bằng chết, ông Đổng mới chợt hiểu tại sao Kỷ Tuyết Tình lại đối tốt với Giang Vũ như vậy.

Thân là một người đàn ông có ý chí kiên cường, nhưng chỉ cần giúp cho ông ấy không phải trải nghiệm lại cảm giác thống khổ này thì ông ấy cũng sẵn sàng lấy thân báo đáp Giang Vũ, chứ đừng nói đến một cô gái trẻ như Kỷ Tuyết Tình.

“Đây chính là loại thuốc giải duy nhất có thể chữa khỏi bệnh cho ông Đổng”.

Sau khi Giang Vũ gấp tờ giấy lại, anh đưa nó cho một trong những vệ sĩ: "Phương pháp của tôi chỉ có thể tạm thời ức chế cổ độc phát tác. Các người phải lấy được thuốc giải trước khi cổ độc phát tác lần nữa, nếu không tôi sẽ không thể cứu được ông Đổng".

"Được rồi! Tôi sẽ lấy thuốc giải về càng sớm càng tốt. Tôi... chết tiệt, đây là thuốc giải à?"

Vệ sĩ vừa kiên định tỏ thái độ vừa kiểm tra tờ giấy, nói đến nửa chừng liền không nhịn được mà thốt ra một câu văng tục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận