Khẩu trang rơi xuống.
Trêи gương mặt vốn dĩ lạnh lùng, giờ phút này lại có đủ loại màu sắc.
Nhìn những dấu vết xanh tím ứ máu là đủ để biết đã bị đánh thảm đến mức nào.
Trong lúc nhất thời không nói được câu gì, Đồng Kinh Niên theo bản năng muốn che mặt lại nhưng anh cảm thấy hành động này quá thừa thãi, bởi vì người đang đứng ở trước mặt đã thấy được rồi.
Anh có chút ảo não, nếu sớm biết Tô Tâm Đường sẽ kéo khẩu trang xuống thì anh không nên xuất hiện ở đây.
“Tư Nam đánh?”
Tô Tâm Đường hoảng sợ, rõ ràng bên cạnh anh luôn có vệ sĩ đi theo cơ mà, sao lại để bị thương đến mức này chứ.
“Ừ.”
Đồng Kinh Niên đáp.
Tô Tâm Đường: “Anh đã nói những gì?”
“Báo cho Tư Nam một tiếng rằng anh coi trọng em, muốn cùng em ở bên nhau.”
Vừa dứt lời, anh liền suy nghĩ một chút, sau đó bổ sung thêm.
“Không đau.”
Cho nên đừng khóc.
Đồng Kinh Niên rất sợ Tô Tâm Đường sẽ khóc khi nhìn thấy bộ dạng này của anh, cũng chính vì lý do này nên anh mới không trở về nhà và còn phải đeo khẩu trang.
Anh muốn đợi qua một khoảng thời gian để vết thương trêи mặt đỡ hơn rồi mới gặp Tô Tâm Đường.
Sau đó Đồng Kinh Niên nghe được một tràng tiếng cười vang trời —-
Hahahaha!
Tô Tâm Đường cười một cách kiêu ngạo, cười đến mức cả người run rẩy, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
“Đờ mờ, anh trâu bò thật đấy hahaha.”
“Vậy là anh đã nói thẳng vào mặt Tư Nam rằng anh thích bạn gái của anh ta.”
“Anh cắm lên đầu của người ta một cái sừng nên bị đánh như vậy cũng không có vấn đề gì đâu.”
Đồng Kinh Niên: “…”
Được lắm, không những cô không khóc mà còn cười rất rất to.
Đồng Kinh Niên bị chọc giận: “Đừng cười nữa.”
Tô Tâm Đường cười đến mức nấc cụt luôn rồi.
“Hahahaha hức.”
Đồng Kinh Niên không nói được cô nên anh ngay lập tức túm lấy người ôm vào trong ngực mình, trực tiếp dùng miệng hôn Tô Tâm Đường khiến cô hít thở không thông.
“… Em nghi ngờ anh đang muốn khiến em nghẹn chết.”
Sau khi cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, Tô Tâm Đường khàn giọng nói ra một câu.
Đồng Kinh Niên bị cô lây bệnh cho rồi, hai người cứ như vậy đứng nhìn nhau mà cười.
Đương nhiên nụ cười của anh so với cô vẫn rụt rè hơn.
Có lẽ những cặp đôi ở bên nhau càng lâu thì càng trở nên giống nhau.
“Về nhà đi.”
Đến cuối cùng vẫn là Tô Tâm Đường nói một câu như vậy.
Dù sao ở bên ngoài thật sự rất lạnh, hơn nữa cứ đứng ôm nhau cười khanh khách thế này trông thật ngốc.
Đồng Kinh Niên cũng không nhắc đến chuyện phải về công ty nữa, chắc hẳn mọi thứ vẫn bình thường.
Công ty có thể không đến nhưng bệnh viện thì lại phải đi.
Thời điểm ngồi ăn cơm, gương mặt của anh đỏ bừng, Tô Tâm Đường nói với anh nhưng đối phương lại giải thích là do quá nóng.
Lý do vô cùng đứng đắn.
Tô Tâm Đường cảm thấy không đáng tin cho lắm, cô vươn tay sờ lên trán của anh, trêи trán nóng đến mức rán được cả trứng.
Nếu cô không kiểm tra thử thì khả năng cũng coi lời anh nói là thật rồi.
Sốt cao như vậy sẽ không biến anh thành một thằng ngốc đấy chứ.
…
Tô Tâm Đường lái xe đến bệnh viện.
Thật ra cô đã sớm ngứa ngáy với chiếc siêu xe này của Đồng Kinh Niên rồi nên rất nóng lòng muốn thử.
Đồng Kinh Niên cũng chiều theo ý của cô, ngồi ở trêи ghế phụ.
“Em thích thì cứ nói, anh sẽ mua cho em một chiếc.”
Mặc dù anh đang sốt cao nhưng cũng chỉ có gương mặt ửng đỏ mà thôi.
Áo mũ vẫn chỉnh tề như cũ, lưng eo thẳng tắp, anh tung ra một câu rất có phong cách tổng tài bá đạo, hoàn toàn khiến cho Tô Tâm Đường xem nhẹ dấu vết bị đánh ở trêи mặt của anh.
“Cảm ơn ba ba!”
Đồng Kinh Niên: “…”
Cô nhìn anh, có vẻ anh rất không vừa lòng với cách xưng hô này.
Thời điểm Tô Tâm Đường quay xe đã rất nhiều lần suýt đâm vào tường, cô còn không quên nói với Đồng KInh Niên: “Kỹ thuật của em rất tuyệt đúng không nào.”
Thật giống một gã đàn ông mắc bệnh liệt dương, sống chết phải hỏi bằng được cô em đang nằm dưới thân rằng “Anh có lợi hại hay không?”.
Đồng Kinh Niên trầm mặc trong chốc lát, đối diện với ánh mắt lấp lánh đợi được khen của cô gái, anh đành phải nuốt câu nói độc miệng kia vào.
“Khi nào mua xe cho em thì anh sẽ sắp xếp luôn một tài xế.”
Nụ cười của Tô Tâm Đường biến mất.
Sau khi đến bệnh viện, Đồng Kinh Niên vừa xuống xe liền chạy ngay đi tìm một chỗ thích hợp để nôn.
Tô Tâm Đường: Có cảm giác bị xúc phạm.
…
Đồng Kinh Niên chỉ bị cảm lạnh và phát sốt thông thường.
Nhưng dưới tình huống ốm sốt thế này mà cả đêm qua và sáng nay đều lăn lộn làm “chuyện ấy”, sau đó còn bị người ta đánh cho một trận nên bệnh tình càng nặng hơn.
Bác sĩ dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Đồng Kinh Niên, cuối cùng còn không quên khẽ khàng ám chỉ một câu.
Đừng túng ɖu͙ƈ quá độ, trong khoảng thời gian đặc biệt vẫn nên lượng sức mà làm.
Tô Tâm Đường đứng bên cạnh cũng không thẹn thùng, cô còn dùng khuỷu tay huých Đồng Kinh Niên.
“Lượng sức mà làm, nghe thấy chưa?”
Rất giống một tên đàn ông dung tục đang đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp.
Đồng Kinh Niên: “…”
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, vẫn không thèm chấp như cũ.
Mua thuốc xong liền ra về, nhưng hiện giờ người cầm lái đã không còn là Tô Tâm Đường nữa rồi.
Đồng Kinh Niên gọi tài xế riêng của anh đến, còn hai người thì ngồi ở phía sau.
Vốn dĩ bác sĩ còn nói Đồng Kinh Niên có thể ở lại để truyền một bình nước, nhưng mà anh giai này lại không muốn.
Mặc dù anh không nói gì nhưng cô vẫn có thể đoán ra được nguyên nhân thông qua vẻ mặt của anh.
Đại loại là thời gian của anh giai đây rất quý giá, bình nước đó không xứng.
Tô Tâm Đường tỏ ra rất mất mát khi không được lái xe, từ lần xảy ra sự cố đến nay đã rất lâu rồi cô không chạm vào vô lăng.
Bình thường để đấy thì không sao, nhưng vừa mới động vào thì lại nghiện.
Cô biết tạm thời anh sẽ không cho cô lái xe nên đành phải kiếm chuyện để nói.
“Hôm qua là sinh nhật của anh, vậy anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Trước mặt bọn họ còn đang có người, Đồng Kinh Niên nắm tay Tô Tâm Đường, anh rất hưởng thụ cảm giác kề tai nói nhỏ này.
“30.”
Tô Tâm Đường: “Ồ, anh già ghê.”
Đồng Kinh Niên: ???
Anh chưa bao giờ nghe thấy người khác nói linh tinh rằng anh già, tất cả mọi người đều khen anh là thanh niên tuấn tài, tuổi trẻ tài cao.
Già…
Anh già sao?!
Tựa như sét đánh giữa trời quang, đã thế người này còn là bạn gái của mình, Đồng Kinh Niên nhíu mày thành một hàng.
Tô Tâm Đường: “Em 20.”
Chỉ một câu đã trực tiếp chặn lại Đồng Kinh Niên đang muốn phản bác.
Đúng vậy, trước kia anh từng điều tra về Tô Tâm Đường, 20 tuổi, không hơn một giọt nước.
Anh chỉ có thể im lặng nhìn chằm chằm gương mặt vô tội của cô gái, cuối cùng nhàn nhạt nói một câu.
“Tư Nam cũng chỉ ít hơn anh một tuổi thôi.”
Tô Tâm Đường: “Nhưng anh chẳng mấy mà đến 40.”
Đồng Kinh Niên: “…”
“Tô Tâm Đường, chọc anh tức chết em vui lắm hả?”
Cả người anh đều căng cứng nhưng ngay sau đó đã nhận ra nét hài hước trong mắt của cô, nên biết cô chỉ đang nói đùa.
Phía trước còn có tài xế nên Đồng Kinh Niên không thể làm mấy động tác quá mức thân mật.
Anh chỉ ôm cô vào lòng, dùng tay véo lên vòng eo nhỏ nhắn, nghiến răng nghiến lợi.
Tô Tâm Đường gật đầu: “Vui, rất vui.”
Trời ơi, Đồng Kinh Niên cũng có ngày hôm nay.
Cuối cùng cô đã có thể cho anh trải nghiệm cảm giác tức đến nỗi không nói được câu nào, giống như trước đây cô từng trải qua.
Hai người dính chặt vào nhau, tuy rằng không làm gì nhưng chỉ cần nghiêng đầu dựa dẫm thế kia cũng đã tạo nên khung cảnh thân mật không nói nên lời.
Tài xế nghiêm túc lái xe, tự nói với chính mình rằng hắn chỉ là một người máy.
Hắn không nên ngồi ở đây, phải chui xuống gầm xe mới đúng..