Kể từ lúc đó tôi luôn cố gắng tránh tiếp xúc với Bình Nguyên, như khi nào vào học tôi mới đến lớp, ra chơi cái là chạy biến đi luôn, còn trong lúc học thì tôi làm như mình luôn có bài tập phải làm vậy, lúc nào cũng cặm cụi viết bài, không thì lại lấy sách ra đọc.
Nói chung vì giờ tôi chưa biết phải phản ứng thế nào với việc đó nên mới tìm cách lảng tránh.
Còn Bình Nguyên, dù tôi chưa nhìn mặt cậu ta lần nào từ khi ấy nhưng tôi cảm giác cậu ta cũng chẳng có biểu hiện gì khác thường cả.
Vẫn làm bài, chỉ bài cho Tú Sương, rồi ra chơi vẫn xuống căn tin uống nước.
Điều đó khiến tôi thấy như cậu ta nói thích tôi cho vui thôi, chứ sự thật không phải thế.
Nghĩ vậy bỗng dưng tôi thấy trong lòng có chút khó chịu, cái tên này rõ ràng là đang muốn trêu đùa người khác mà.
Cứ mải suy nghĩ lung tung nên tôi không tập trung vào bài thầy giảng, đến khi thầy gọi tên lần thứ hai tôi mới giật mình rồi vội đứng lên.
- Trả lời câu ba cho tôi.
Tôi nhìn vào sách, cái gì đây, hỏi kiểu này dù có nghe giảng tôi cũng không trả lời được.
Tôi đành nói:
- Dạ em không biết.
Thầy nghe thế sắc mặt khó chịu thấy rõ, thầy liền phê bình tôi trước mặt cả lớp:
- Không biết thì sao không tập trung nghe giảng, đầu óc suốt ngày chỉ treo trên cành cây.
Hát hay nhảy đẹp mà kiến thức phổ thông không có thì không trường đại học nào nó nhận đâu!
Tôi cúi đầu xin lỗi, thường tới tiết thầy tôi vẫn hay bị thầy chê như thế, nghe nhiều đến nỗi tôi thuộc luôn rồi.
Nhưng biết làm sao được, học lệch nên thế, con cưng của môn này nhưng là tội đồ của môn khác, tôi cũng cố gắng để điểm không liệt rồi đấy chứ, nhưng thầy mà kỳ vọng cao hơn thì tôi cũng bất lực thôi.
Tôi ngồi xuống, gạt mấy chuyện khác sang một bên, nhìn vào quyển sách và chăm chú nghe giảng.
Lỡ thầy gọi lần nữa mà không trả lời được là vào sổ đầu bài ngồi chắc.
Giờ chỉ mong cho tiết Lý qua nhanh thôi, tôi cần được thư giãn đầu óc.
Mãi rồi trống cũng đánh, tôi uể oải vươn vai một cái trước khi đứng lên, bỗng Bình Nguyên nói:
- Đừng bận tâm đến chuyện tôi thích cậu mà ảnh hưởng đến việc học.
Thế không tốt đâu.
Tôi khựng lại, sao nói mấy chuyện này mà mặt cậu ta có thể bình thường thế chứ.
Tôi mà thèm bận tâm về cậu ta sao, tên đó nghĩ mình là ai thế.
Tôi cũng cố làm mặt bình thường mà nói:
- Tôi có bận tâm gì đâu.
Tiết thầy Tuấn khi nào tôi chẳng thế.
Bình Nguyên nhìn tôi, bỗng cả người tôi cứng đơ.
Sao thế này? Tại sao tôi lại phản ứng như thế chứ!
- Vậy không hiểu chỗ nào? Tôi sẽ giảng.
Bình Nguyên cầm quyển sách rồi ngồi gần về phía tôi, tôi liền bật dậy, xua tay nói:
- Chỗ nào tôi cũng không hiểu, thầy giảng còn không được nữa mà.
Thế nhá, giờ tôi có việc bận rồi!
Tôi ngay lập tức bỏ đi, chẳng hiểu sao tim tôi lại đập nhanh thế, chân tay thì cứ luống cuống mỗi khi gặp Bình Nguyên.
Tức thật đấy! Cậu ta bảo thích tôi làm gì để giờ tôi cứ hành xử như một con ngốc như vậy.
Mà cậu ta thích tôi là việc của cậu ta, chẳng liên quan đến tôi.
Tôi lấy lại nhịp thở, bước chân về phía căn tin để mua nước thì bắt gặp ánh mắt khó chịu của mấy người trong fanclub của Bình Nguyên.
Bình thường họ đã ghét tôi như thế rồi, nghe thêm tin cậu ta thích tôi chắc họ xé xác tôi mất.
Lại thêm lý do để tôi không nên dính vào những việc này.
- Lấy cho con chai Sting ạ!
Tôi đợi chú bán hàng lấy nước cho tôi, cùng lúc đó cũng có người nữa mua nước.
Việc cũng không có gì đáng nói nếu như anh đó không trả luôn tiền nước cho tôi.
Tưởng anh đó đưa nhầm nên tôi vội nói:
- Ơ anh! Anh đưa thừa tiền rồi.
Nghe tôi nói thế thì anh đó cười, nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói:
- Không sao đâu.
Coi như anh mời em nhé!
Tôi ngơ người, sao tự nhiên lại mời tôi.
Dù tôi thích trai đẹp đấy nhưng trai đẹp mà tốt bụng thế này tôi không quen.
Mới cả tôi với anh này có biết nhau đâu chứ! Không được, cái gì không rõ ràng là không được nhận.
Tôi liền từ chối:
- Không được đâu ạ! Tự dưng như thế thì kì lắm!
Vẫn nụ cười đó, anh ấy nói:
- Em là Cẩm An phải không? Anh rất thích nghe em hát.
- Dạ? - Tôi bất ngờ, anh ấy biết tôi ư?
- Mỗi lần em biểu diễn là anh không thể rời mắt đi được.
Anh trở thành fan của em rồi cũng nên.
Vì thế mà mời em một ly nước chẳng là gì cả.
Tôi bất giác đỏ mặt, được người khác khen như thế khiến tôi vui đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi ngực.
Mà người khen lại là một mỹ nam nữa chứ.
Nói đến như vậy thì tôi cũng đành cảm ơn anh ấy, sau đó bước về lớp, đi qua cái đám người hồi nãy, tôi liền đưa bộ mặt thỏa mãn ra.
Bình Nguyên có fan thì tôi cũng có fan chớ bộ, mà chắc gì fanclub của cậu ta đã có ai đẹp trai được như vậy.
Tính ra tháng này tôi cũng đỏ, vừa được một hotboy thích, dù đó là Bình Nguyên, lại còn được một hotboy khác hâm mộ.
Thế thì cũng mãn nguyện rồi, tôi chẳng muốn trèo cao nữa đâu.
Mất công lúc đó cậu ta lại bảo muốn đổi gu, thử quen một cô gái kém hơn cậu ta nên mới bảo thích tôi chứ thật ra cậu ta chẳng có tí cảm xúc gì cả thì tôi lại bị ăn dưa bở.
Nên thôi, không hy vọng sẽ không thất vọng.
Cứ như vậy là ổn rồi.
Tôi bước về lớp, vừa vào đã nhìn thấy một đống vở để ở trên bàn, toàn là của Bình Nguyên, cậu ta đang định làm gì vậy.
- Thế này là sao? - Tôi hỏi.
- Thì tuần sau tôi đi ôn rồi nên đưa lại vở cho cậu ghi.
Tôi hừ nhẹ, vậy là cậu ta làm thật sao.
Tôi cứ tưởng tại cậu ta thích tôi nên lúc đó kiếm đại lý do để mua quà tặng tôi.
Vậy ra suy đoán của tôi đúng rồi.
Tôi thở dài, chép thì chép, dù gì cũng chưa hết hạn tôi phải làm việc cho cậu ta.
Tôi bỏ hết đống vở vào cặp, nghĩ đến cảnh tí nữa phải khoác cái quả tạ này về mà đau hết vai.
Sao lại có nhiều môn học đến như vậy chứ, riêng mỗi việc mang sách vở thôi đã bào mòn sức lực của tôi rồi.
- Này, tí phải mang ngần này vở về là tôi chết luôn đấy! - Tôi than thở, dù là ôsin nhưng cũng là con người, huống chi tôi còn là con gái nữa.
Cậu ta không thấy xót cho người mình thích sao.
Đây là kiếm cớ để hại tôi đấy chứ.
Nghe tôi nói thế thì Bình Nguyên cũng tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, sau đó nói tiếp:
- Vẫn còn một cách khác, vừa không tốn sức mà cậu lại còn được ăn ngon.
- Cách gì? -Tôi nghi ngờ, nhưng cũng có chút tò mò, vừa không tốn sức mà lại được ăn ngon ư? Cậu ta có bao giờ mà tốt với tôi thế.
- Tới nhà tôi.
Muốn ăn gì cũng được hết..