“Nó là con hoang đó, tớ nghe mẹ tớ nói nó là con hoang.”
“Con hoang có nghĩa là gì cậu?”
“Tức là mẹ nó sinh ra nó một mình, không có cha đó.”
“Các cậu nhìn đi kìa, mắt nó có màu xanh biếc…”
“Bởi vì nó là con riêng mà, ba nó đã bỏ rơi nó, nghe nói mẹ nó cũng không cần nó, nó là trẻ mồ côi đó.”
“Tội nghiệp nó nhỉ.”
“Mày là thằng con không ai muốn, mày là đứa được nhặt ở trong đống rác.”
“… Mặc dù cháu là con trai của tôi nhưng vì sự nghiệp tôi không thể thừa nhận cháu, và càng không thể để mọi người biết thân phận thực sự của cháu.”
“Mẹ không thể ở cạnh con được, nhưng mẹ sẽ cung cấp phí sinh hoạt hàng ngày cho con, con sống ở đây nhé, nếu con cần gì, hãy cầm chiếc thẻ này đi rút tiền, nhưng tuyệt đối con không được liên lạc với mẹ, và con cũng không được nói với bất kỳ ai về mối quan hệ giữa chúng ta, nếu con gặp mẹ, con hãy gọi mẹ là bác, nghe rõ chưa?”
“Cậu hỏi mẹ của cậu hả? Mẹ cậu đã kết hôn. Với thân phận hiện giờ, mẹ cậu có lẽ không thể thừa nhận cậu.”
“Tôi chỉ mới hai mươi bảy tuổi, sự nghiệp của tôi đang ở đỉnh cao, tôi không thể để nó bị hủy hoại…”
Ích kỷ! Tại sao tất cả mọi người đều ích kỷ như vậy? Nếu không muốn thừa nhận anh thì tại sao còn sinh anh ra làm gì?”
Nếu không thể thừa nhận anh, sợ anh sẽ hủy hoại những thứ mà họ đang có, thì tại sao lại để anh xuất hiện trên cõi đời này?
Trong không khí là hơi thở khó nhọc buồn bực, vết thương nhoi nhói ở trong tim.
Bóng tôi cô độc vây quanh anh, căn phòng trống rỗng, âm u và đáng sợ khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, tấm rèm trước cửa sổ sát đất được kéo lại không để bất kỳ tia sáng nào có thể lọt vào trong phòng.
Anh muốn núp mình trong bóng tối đen đặc. Dù sao đi nữa anh mãi mãi là người chỉ có thể sống trong bóng tối, vĩnh viễn không bao giờ được ra ngoài ánh sáng.
Không ai chú ý đến anh, không ai quan tâm đến anh… Không một ai… hy vọng anh tồn tại trên thế gian này…
Tâm trạng của anh rất tồi tệ, đau đớn, anh đã chịu đựng đủ bóng tối, chịu đựng đủ cô độc, chịu đựng đủ một cuộc sống bất hạnh, anh khát vọng có ai đó… thương yêu anh.
Đột ngột, tiếng chuông cửa vang lên.
Tương Vệ đang co rúm trong góc tường, úp mặt vào hai đầu gối, cảm giác như mình đang ở trong vực sâu thăm thẳm.
Chẳng lẽ các phóng viên đã xông được lên đây? Bọn họ còn muốn làm tổn thương anh nữa sao?
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên nhưng trong phòng vẫn yên ắng.
“Dậy đi!”
Một tiếng gọi to của con gái như hét vào lỗ tai anh, cánh tay anh tê cứng, đầu óc rối loạn.
“Cậu tỉnh lại đi, cậu muốn tớ phải giật tóc cậu hả, dù sao từ trước đến giờ tớ đã chẳng thích cái đầu xù như ổ quạ của cậu. Mở mắt ra đi, tớ biết cậu nghe tớ nói gì mà, Tương Vệ.”
Giọng nói vẫn thủ thỉ bên tai, cảm giác đau đớn dần biến mất, một bàn tay mềm mại vỗ về anh, Tương Vệ ngẩng đầu lên trong vô thức.
Rồi trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi mắt to đầy lo lắng, sau đó là gương mặt quen thuộc… Cô nheo mắt ngồi xổm trước mặt anh, đặt một tay lên bàn tay anh, tay kia vỗ về đầu anh.
“Lệ Tâm Vũ…” Anh gọi tên cô.
“Ừm, tớ là Lệ Tâm Vũ, và cậu là Tương Vệ, rốt cục cậu đã bình tĩnh lại rồi sao?” Cô khẽ thở dài.
“Tại sao cậu… vào được đây?”
“Ừm, tớ nhân lúc lực lượng bảo vệ ngăn cản đám phóng viên liền lẻn vào trong. Nhưng mà cậu làm sao thế? Tại sao cậu không khóa cửa, lỡ như đám phóng viên hung dữ đó ùa được vào đây và ăn tươi nuốt sống cậu thì phải làm sao?” Cô như mèo mù vớ cá rán, vào được trong phòng, chứ cứ để Tương Vệ đang ngồi tự kỷ không biết sẽ thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô đến nhà của anh, mặc dù anh và cô quen biết nhau cũng đã lâu, nhà cô cũng chỉ cách nhà anh mấy dãy phố, nhưng quan hệ giữa anh và cô đơn giản chỉ là bạn cùng lớp, chẳng ai biết về gia đình của người kia.
“Cậu đứng lên được chứ? Rồi, để tớ giúp cậu nhé.” Cô gắng sức đỡ Tương Vệ đứng dậy, nhìn căn phòng bừa bộn không biết để anh ngồi ở đâu.
“Sao… cậu vào được đây?”
Cô đã giải thích với anh nhưng anh lại lờ đi, bây giờ lại còn hỏi cô.
Trời! Nếu lúc này đây nếu nhìn anh không bi đát và thảm hại, có lẽ cô sẽ đá anh một cái.
“Lúc nãy tớ nói rồi, tớ nhân lúc…”
“Sao cậu biết đám phóng viên hung dữ bên dưới muốn ăn tươi nuốt sống tớ?” Tương Vệ rốt cục đã bình thường trở lại.
“Không phải bởi vì cậu có một ông bố nổi tiếng sao.” Còn có thể sao nữa chứ? Thân phận của anh hiện giờ rất nhạy cảm? Anh chẳng lẽ đã quên mất rằng bố của mình là siêu sao nổi tiếng đẳng cấp quốc tế sao?”
“Cậu biết quan hệ giữa tớ và Tương Dư Sinh sao? Tương Vệ kinh ngạc, hai mắt mở to.
“Cậu rất giống bố, ngoài ánh mắt ra thì cậu rất giống chú ấy, có thể nói rằng nếu lấy tấm ảnh chụp năm mười bảy tuổi của chú ấy đem so với cậu sẽ thấy giống y như đúc.” Lệ Tâm Vũ nói.
Chỉ cần nhìn thấy gương mặt thật sự của Tương Vệ sẽ biết được anh giống ai.
“Thật hả?” Anh như quả bóng bị xì hơi, thái độ kiêu ngạo đã hoàn toàn biến mất, chỉ nhếch môi cười chua chát.
“Tương Vệ, hóa ra cậu cố gắng che giấu gương mặt thật của mình để người ta không nhận ra cậu giống chú ấy phải không?” Nhìn ánh mắt buồn bã của anh, cô đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, lắc đầu quầy quậy. “Sao cậu phải làm như thế chứ?”
“Cậu thì biết cái gì mà nói?” Tương Vệ phẫn nộ, giọng rít qua kẽ răng, “Từ đầu đến cuối người đó cho rằng tớ không có tư cách để trở thành con trai của người đó, người đó không nhận tớ, coi tớ như một chướng ngại vật, thế nên tớ không muốn có bất kỳ quan hệ gì với người đó, có gì sai nào?”
Anh khác cô, cô được sống trong một gia đình hạnh phúc, chưa từng bị ba mẹ vứt bỏ, cô sẽ không thể nào có thể hiểu được cảm giác của anh?”
“Chú ấy không muốn thừa nhận cậu, cậu cũng không thừa nhận chú ấy, không có gì sai. Nhưng mà tại sao cậu và chú ấy lại làm mọi việc trở nên rắc rối như vậy, chú ấy rõ ràng là một ông bố vô trách nhiệm, nhưng tại sao cậu không thể là chính cậu, cố tình che giấu gương mặt thật của mình làm gì, cậu sẽ chỉ thấy đau khổ hơn mà thôi.”
Ba của anh là một người cha ích kỷ, không muốn anh tồn tại trên thế gian này. Mẹ của anh cũng là một người mẹ ích kỷ, vì mẹ không muốn sống cùng với anh. Vì thế, sao anh có thể vui vẻ khi là chính mình?
“Tương Vệ, cho dù cậu chỉ có một mình nhưng cậu tự do, cậu có thể làm theo những gì mình thích, như thế quá tốt còn gì, cậu quan tâm đến ánh mắt của người khác nhìn cậu làm gì, cậu đừng để lãng phí cuộc đời này, cậu hiểu ý tớ chứ?”. Đánh đổi cuộc đời mình để đem lại sự bình yên cho người khác. Cần quái gì phải làm như vậy?
Cuộc đời ư?
“Cơ bản cậu không hiểu sự đau khổ mà cậu đang gánh chịu. Cậu nhìn căn phòng này đi, nhìn nó như cái nhà tù vậy, chẳng có tí gió trời nào, cậu có thể thấy vui vẻ khi sống được ở đây không? Tại sao cậu không là chính mình? Cậu sinh ra đã là một Tương Vệ rồi, nào hãy thay đổi số mệnh cô độc của mình đi.”
Có một số việc, nói ra thì dễ nhưng làm thì khó, những gì anh đã chịu đựng làm sao cô có thể biết được.
“Có gì khó khăn đâu? Tớ sẽ sống cùng với cậu!”. Lệ Tâm Vũ không suy nghĩ gì, vỗ ngực nói với anh.
“Hả???”
“Ba mẹ tớ sẽ quan tâm cậu.”
“Cậu…”
“Chưa đủ hả? Em gái tớ cũng sẽ là em gái cậu, ông ngoại tớ cũng là ông của cậu. Cậu sẽ không thấy cô độc khi sống trong nhà tớ. Bất cứ khi nào cậu gõ cửa, tớ sẽ mở cho cậu. Nếu cậu gặp chuyện gì đau lòng, hãy tìm tớ, khi cậu vui cũng có thể chia sẻ với tớ, từ giờ trở đi, tớ là người nhà của cậu.” Lệ Tâm Vũ nói chắc như đinh.
Đây là lần đầu tin cô nhìn thấy anh yếu đuối như vậy.
Nhìn thấy anh cô đơn, trên mặt đầy vẻ đau thương, cô thấy xót xa.
Thành thực mà nói những gì cô vừa nói ra đều là buột miệng, cơ bản không có thời gian để suy nghĩ, vì sao cô lại muốn giúp đỡ anh? Vì sao khi vừa nghe tin tức trên ti vi, cô đã muốn giúp anh hết tự kỷ?
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, cứ như những lời cô vừa nói ra là chắc chắn, không phải cô đang thương hại anh, Tương Vệ cảm thấy ấm lòng, cảm xúc trào dâng sau đó từ từ lan tỏa ra mọi ngóc ngách trong tâm hồn.
Trên đời ai có thể nói một cách dứt khoát rằng sẽ chia sẻ người nhà với người khác? Khiến người ta cảm thấy ấm áp?
“Cậu không tin tớ hả? Tớ nói cho cậu biết, tớ nói được làm được.” Nhìn ánh mắt thâm trầm của anh, Lệ Tâm Vũ nghĩ rằng anh không tin cô.
Tương Vệ nhếch môi, cau mày, nhận ra mình rất muốn cười, không phải là cười nhạo cô, mà là tiếng cười sảng khoái phát ra từ trong trái tim.
Anh chưa từng trải qua cảm giác ấm áp như lúc này, khi nghe cô nói anh khao khát có được hạnh phúc mà anh từng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể với tới.
Anh luôn sợ người khác sẽ phát hiện ra bí mật mà anh cố giấu, sợ họ sẽ coi thường khinh ghét anh.
Nhưng Lệ Tâm Vũ không giống họ, cô đã sớm phát hiện ra bí mật đó, sớm biết được thân phận thực sự của anh nhưng vẫn đối xử với anh giống như trước đây.
“Tớ không lừa cậu mà. Đi nào!” Không thấy anh trả lời, cô kéo tay anh.
“Đi đâu?” Tương Vệ buột miệng hỏi.
“Về nhà tớ.” Cô muốn chứng minh cho anh thấy rằng những lời cô nói không phải đùa.
“Về nhà cậu…?” Mày nhíu lại, anh nhận ra khóe môi mình đang cong lên.
“Đúng vậy, đến nhà tớ, cả nhà tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Bảo vệ tớ?”
“Đúng vậy.” Lệ Tâm Vũ vừa nói vừa mở cửa, không biết từ lúc nào các phóng viên ban nãy còn ở tầng dưới đã ồ ạt lên trên.
Vậy là lực lượng bảo vệ không ngăn cản được đám phóng viên hung dữ này.
Tốt, thời điểm đã đến.
Cô lạnh lùng nở nụ cười, quét mắt qua rừng tia flash của máy ảnh.
Sau một loạt đèn flash, các phóng viên nhao nhao nhìn Tương Vệ.
Không do dự, cô đứng chắn trước anh.
Mọi người rốt cục cũng phát hiện ra được sắc mặt không tốt của Lệ Tâm Vũ, vài người ở báo tài chính và kinh tế hơi nhận ra cô nhưng vẫn chưa biết cô là ai.
“Cô bé là bạn gái của cậu ta?”
“Cả hai sống chung với nhau hả?”
“Tương Dư Sinh có biết chuyện này không?”
“Cô bé có thể nói tên của mình cho chúng tôi biết không?”
Các phóng viên dĩ nhiên không buông tha cho cô, hỏi một loạt câu hỏi.
“Tên của tôi hả? Tên tôi là Lệ Tâm Vũ”. Cô nói to.
Tương Vệ ngẩng đầu lên nhìn qua lưng cô.
Cô đứng thẳng người, đầu ngẩng cao, cả người toát ra khí thế cao ngạo mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, không giống cô gái yếu đuổi luôn bị anh bắt nạt trước đây.
“Tôi là con gái của tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trà Ân.” Lệ Tâm Vũ nhăn mặt nói.
Một nữ phóng viên rốt cục cũng hiểu vì sao mình lại thấy cô bé này quen quen, sực nhớ ra một chuyện vội la lớn, “Không được chụp nữa.”
“Tại sao vậy”
“Tổng giám đốc Lệ là cổ đông lớn ở hầu hết các tòa soạn báo, tổng giám đốc đã ra điều kiện không được quay phim hoặc chụp ảnh chuyện đời tư của Lệ gia, nếu tòa soạn nào vi phạm buộc phải đóng cửa.” Một phóng viên tốt bụng giải thích.
Tương Vệ kinh ngạc nhướn mày, nhìn Lệ Tâm Vũ bằng ánh mắt ngỡ ngàng.
Ba của cô? Lệ Minh Kiệt? Là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Trà Ân?
“Các anh chị có quyền tin hay không tin lời chị phóng viên kia nói, muốn chụp thì cứ việc chụp thoải mái, nhưng đừng nói là tôi không nói trước nha, nếu có chuyện gì xảy ra, các anh chị phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Thực sự mà nói cô không muốn mình trở nên kiêu ngạo như vậy, dựa vào thân phận của mình để gây sức ép với giới truyền thông, nhưng đây là trường hợp bất đắc dĩ.
“Sao mà biết được cô bé có bịa chuyện hay không? Sợ rằng cô bé này chưa chắc đã là con gái của Tổng giám đốc Lệ.” Có người bất mãn chất vẫn.
“Tôi có thể chứng minh cô bé này đúng là con gái của Lệ Minh Kiệt.” Một nữ phóng viên khẳng định, trước đây khi được sự cho phép của Tổng giám đốc, cô đã chụp được bức ảnh hai cha con thân mật đứng cạnh nhau.
Tập đoàn tài chính Trà Ân hơn mười năm nay đều là tập đoàn dẫn đầu trong lĩnh vực kinh tế, cổ phiếu của công ty không ngừng tăng vọt, sở dĩ tập đoàn có được sự thành công đó là nhờ sự lãnh đạo tài tình của Lệ Minh Kiệt.
Tập đoàn Trà Ân đầu tư vào dự án nào, ở đó đều nắm chắc thành công, khiến Tập đoàn giữ vững vị thế đứng đầu trên thương trường.
Có thể nói Lệ Minh Kiệt là long đầu trong nền kinh tế, một nhà quản trị tài ba.
Đối mặt với thế lực đáng sợ như vậy, các phóng viên bắt đầu thấy e ngại với Lệ Tâm Vũ, có người tuy rằng không thể xác định được chắc chắn cô có phải là con gái của Lệ gia hay không nhưng có nghe nói Lệ Minh Kiệt là người rất cưng con mình, thế nên tất cả đều đứng lùi lại nhường đường.
“Xin cám ơn.” Lệ Tâm Vũ cười nhếch môi, nắm chặt tay Tương Vệ. “Chúng ta đi thôi!”.
Hơi bất ngờ, hơi ngập ngừng nhưng anh vẫn để cô kéo tay mình đi.
Tâm trạng anh trở nên vô cùng phức tạp. Lòng nóng bừng.
Cô vốn dĩ là người rất bình thường trước mặt anh, hồn nhiên vô tư, và có thể nói là có vẻ yếu đuối, chưa từng tỏ ra kiêu căng, ngạo mạn, không lấy thân phận của mình ra hù dọa người khác, thế nhưng cô lại bảo vệ anh, dùng thân phận của mình để giải vây cho anh.
Lòng anh càng lúc càng nóng.
Thế giới của anh còn kém rất xa, vô cùng xa thế giới của cô, khiến anh cảm thấy mình không xứng đáng với cô, nhưng anh vẫn khát khao có cô bên cạnh, được kết bạn với cô…
***
Buổi đêm yên tĩnh, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi vào trong căn phòng ngập ánh đèn ngủ.
Tương Vệ nằm trên giường, nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Căn phòng này rất sạch sẽ và thơm tho, chăn ấm nệm êm…
Phải chăng đây là mùi vị của gia đình?
Rất bình yên, an toàn. Anh kéo chăn đắp, mắt nhắm nghiền nhưng không ngủ.
Có lẽ là bởi vì cảm giác hạnh phúc mà anh đang có, anh sợ khi mình nhắm mắt rồi, sáng mai thức giấc, cái được gọi là hạnh phúc đó sẽ biến mất.
Hơn mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy dễ chịu và yên bình.
Đúng như lời hứa của Lệ Tâm Vũ, sau khi mẹ của cô nghe kể về tình hình của anh, đã nhiệt tình cho anh ở lại nhà.
“Rất bình yên…” Anh thì thầm, anh nghe được cả tiếng thở của mình…
Đột nhiên, tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên.
Tương Vệ bừng tỉnh, không biết mình có nghe nhầm hay không.
“Tương Vệ, cậu ngủ chưa?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên ngoài.
Là Lệ Tâm Vũ! Anh hơi cau mày.
“Tương Vệ, cậu ngủ rồi hả?” Cô lại gõ cửa khe khẽ.
Đưa mắt nhìn đồng hồ, anh đứng dậy đi mở cửa.
Vừa nhìn thấy anh cô liền nheo mắt cười, “He he he…”
Anh nhắc nhở cô. “Bây giờ đã là nửa đêm.”
Nếu ba của cô biết nửa đêm cô còn mò vào phòng của một thằng con trai rất có thể chú ấy sẽ đấm vào mặt anh rồi đuổi ra khỏi nhà.
Dù mẹ của cô chào đón anh, em gái của cô cũng rất quý anh nhưng anh không thể nào có thể quên được ánh mắt đáng sợ chú Lệ nhìn anh khi chú tan tầm về nhà.
“Tớ biết nhưng tại vì tớ lo cậu lạ nhà lạ giường không ngủ được nên tớ đến hỏi thăm cậu.” Lệ Tâm Vũ chuyển đống đồ ăn vặt đang ôm trong ngực cho anh rồi ngồi xổm xuống, lấy mấy lon nước ngọt đi thẳng vào trong phòng.
Tương Vệ không còn cách nào khác đành đi vào theo và để cửa mở.
Khoanh hai chân ngồi trên giường, cô cầm túi bim bim vừa ăn vừa hỏi anh đang ngồi dưới thảm:
“Cậu ở đây thấy thế nào?”
“Tốt.”
“Chuyện của cậu ba tớ cũng biết rồi, ba tớ cho phép cậu ở đây để tránh sóng gió từ giới truyền thông.” Vốn dĩ ba không đồng ý nhưng cô và mẹ kiên trì thuyết phục cho nên trụ cột của Lệ gia đành đau khổ gật đầu.
“Ừm.” Nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của chú Lệ, có lẽ rất khó khăn chú mới cho phép, Tương Vệ nghĩ bụng.
“Nhưng tớ nói cậu biết một chuyện, có lẽ cậu nên chuẩn bị trước tinh thần.”
Nhìn vẻ mặt cô lo lắng, anh lẳng lặng chờ nghe cô nói tiếp.
“Dù rằng các phóng viên không đăng ảnh của cậu nhưng tên tuổi, chỗ ở của cậu và cả chuyện của tớ họ đã cho đăng báo cả rồi. Thứ hai đến trường, rất có thể…” Cậu sẽ trở thành tâm điểm của cả trường.
Có thể nói con gái của một nhân vật tầm cỡ trong nền kinh tế tài chính và con riêng của siêu sao quốc tế, sau khi thân phận cả hai được công bố có lẽ sẽ nổi tiếng và tạo nên một cơn chấn động với cả trường.
“Cậu không sợ hả?” Nhìn cô chỉ biết lo lắng cho anh, tâm trạng Tương Vệ càng trở nên phức tạp.
“Sợ cái gì?”
“Bởi vì chơi với tớ, cuộc sống của cậu sẽ bị đảo lộn.”
Nếu không gặp anh, cô đã chẳng trở thành nhân vật chính trong chuyện trên báo, mà thân phận của cô cũng đã chẳng bị công khai, cô cũng sẽ vui vẻ mà hoàn thành chương trình học phổ thông.
Lệ Tâm Vũ im lặng một lúc, nhún vai, tiếp tục ăn bim bim, “Dù sao sớm muộn gì người ta cũng biết tớ là con gái của ai… He he he…”
Nếu quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của người khác thì cô đã chẳng đến trường bình thường để học. Dù sao thì rất nhiều người đã biết cô là ai? Còn cô đâu cần phải biết họ.
“Tớ chỉ cần là chính tớ, quan tâm đến người khác làm gì?”
Nhìn thái độ thoải mái của cô, Tương Vệ không nén nổi tò mò, tại sao cô có thể lạc quan được như vậy, không quan tâm đến ánh mắt của người khác nhìn vào cô như thế nào?
Vì thế anh cũng thả lỏng người, không còn thấy bị áp lực đè nặng.
“Tâm Vũ.”
“Sao?” Đột nhiên nghe anh gọi tên cô mà bỏ họ đi, Lệ Tâm Vũ thấy thích như vậy.
Cả hai quen biết lâu như thế vậy mà anh chưa từng gọi tên cô, bình thường ở trường, anh giả vờ giả vịt gọi là bạn học Lệ hoặc Lệ Tâm Vũ khi chỉ còn hai người anh luôn bắt nạt cô… Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, không hiểu tại sao cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Tương Vệ ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, nở nụ cười. “Cám ơn cậu.”
“Cám… cám ơn tớ á?” Nhìn một Tương Vệ xa lạ, cô đờ người.
“Cám ơn cậu đã cứu tớ, vào lúc tớ cần nhất, cậu đã xuất hiện và ở bên cạnh tớ.” Cũng cám ơn vì lúc anh cảm thấy cô đơn nhất, cô đã xuất hiện và làm thay đổi cuộc đời anh, làm cho anh thấy hạnh phúc.
Nhìn Tương Vệ ngồi trên tấm thảm, một người luôn thích bắt nạt cô, thích thú khi làm cô phát điên, thích nhìn cô nhẫn nhịn, một kẻ đáng ghét thối tha Tương Vệ… nhưng sao cô thấy…
Lệ Tâm Vũ cắn môi, trong lồng ngực trào dâng cảm xúc khó tả, hơi nhoi nhói, tê tê, và còn có hơi thẹn thùng ngượng nghịu.
Bởi vì ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng và lấp lánh, đôi mắt xanh biếc nhìn thật đẹp.
Bởi vì nụ cười của anh như mùa thu tỏa nắng, nụ cười đẹp đến mê hoặc.
Bởi vì anh là Tương Vệ không giống Tương Vệ mà cô biết, cho nên cô cảm thấy lạ lùng.