Sau khi tạm biệt Thẩm Hiếu, tôi trở về nhà thì nhận được một cuộc gọi.
Hừm? Tống Thước?
Tôi nhấn đồng ý, đầu dây bên kia vậy mà lại là giọng đàn ông.
“Tiểu Mạn?”
“Anh Thiến?”
Người bên kia dường như không giữ nổi bình tĩnh: “Sao em lại kéo anh vào danh sách đen?”
Ách!
Mặc dù lý do này có vẻ rất khó thuyết phục nhưng tôi vẫn quyết định nói: “Thật xin lỗi, bạn trai em muốn như vậy.
”
"Là Thẩm Hiếu?"
"Đúng vậy.
"
Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng gấp gáp, không biết vì lý do gì, trong lòng tôi cảm thấy thật sự rất vui, rất hưng phấn, đến mức ngón tay cũng run rẩy.
“Chuyện đó, anh gọi điện là muốn cảm ơn em.
”
“Cảm ơn em chuyện gì?”
“Tống Thước chịu quay về rồi.
”
“À, vậy thì tốt rồi.
”
Thật tốt, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi khách khí hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.
Nghe được tin bọn họ làm lành, trong lòng tôi cũng chẳng có chút xao động, có lẽ do đã suy nghĩ thông suốt, tôi đã sớm dứt ra được khỏi vũng lầy này rồi.
.