Những ngày sau đó, tôi thường đi tìm Thẩm Hiếu nhân dịp nghỉ trưa, mang theo đồ để nấu nướng, có khi là sushi, nhiều lúc lẫn lộn linh tinh.
Thẩm Hiếu cũng không bao giờ bắt bẻ, có gì ăn nấy, chưa bao giờ bỏ thừa.
Hình thức ở chung của chúng tôi không phải là kiểu ánh sáng tình yêu toả ra bốn phương tám hướng, mà càng giống như sinh hoạt thường ngày, xoay quanh củi gạo dầu muối…
Hôm nay chúng tôi ăn cơm ở phòng làm việc của anh thì có cuộc gọi video đến.
Thẩm Hiếu gắp đồ ăn, cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình: “Em sống cũng rất thoải mái nha, vậy mà lại béo lên rồi?”
Bên kia truyền đến tiếng giải thích tinh tế: “Em đang mang thai mà.”
…
Là Tống Thước gọi đến, cô ấy tóc tai bù xù, có chút lôi thôi.
Tôi hơi khẩn trương nhìn Thẩm Hiếu, nhưng mà nét mặt của anh vẫn rất bình thường.
Tống Thước nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh liền dịu dàng lên tiếng chào: “Chị Lộ, chị cũng ở đây ạ...”
“Kêu chị cái gì?” — Còn chưa dứt câu đã bị Thẩm Hiếu nói lại — “Gọi là chị dâu.”
Chị dâu?
Tôi ngại ngùng, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tống Thước mười phần nhu hoà, gọi chị dâu, chị dâu rất trơn tru.
Thẩm Hiếu vô cùng hài lòng, trực tiếp đưa di động cho tôi, còn mình thì chạy đến phòng họp.
Anh vừa biến mất, tôi bắt gặp Tống Thước thở dài nhẹ nhõm.
“Chị Lộ, chị không cảm thấy anh Hiếu rất đáng sợ sao?”
“Anh ấy rất tốt mà.”
“Chuyện đó...!anh ấy quy định mỗi tháng em phải gọi điện thoại cho anh ấy một lần, em cũng không biết chị cũng đang ở đây, làm phiền hai người rồi.”
Tôi trầm mặc.
“Chị Lộ, chị cùng anh Hiếu xác định quan hệ nghiêm túc sao?” — Thấy tôi không nói lời nào, cô ấy nói vô cùng chân thành.
“Ừm.”
“Thật tốt.”
Cô ấy bỗng nhiên im lặng một chút, sau đó lộ ra giọng điệu ôn hoà nhu mì: “Chị Lộ thật tốt, anh Hiếu cũng thật tốt, hai người thật xứng đôi.”
Đối với sự chúc phúc của cô ấy, tôi thật tâm thật ý cảm tạ, đối phương lại nhẹ giọng bổ xung: “Ừm, chuyện kia, bình thường anh Hiếu rất thờ ơ với mọi người, chắc chị cũng cảm thấy rất tủi thân…”
“Không sao, chị thích anh ấy lạnh lùng như vậy.”
Càng tốt.
Tống Thước cười khan một tiếng: “Vậy thì tốt rồi.”
Thấy sắc mặt tiều tuỵ của đối phương, tôi không nhịn được mà hỏi: “Ngược lại là em, em cứ như vậy mà trở về à?”
“Vâng, phải về thôi.” — Giọng nói cô ấy có vẻ lạnh nhạt — “Bụng cũng đã được hơn một tháng, không trở về thì biết phải làm sao đây?”
“Vậy...!chúc hai người hạnh phúc.”
“Cảm ơn chị.”
Tôi và Tống Thước cũng không thật sự thân quen nên cũng chỉ trò chuyện được vài câu.
Vừa mới chuẩn bị kết thúc cuộc gọi, cô ấy bỗng nhiên thẫn thờ nói một câu.
“Em thật hâm mộ chị...”.