Phòng làm việc cũng đã có nhiều người hơn, tôi chuyển từ người trực tiếp đi giám sát công trường thành người quản lý đoàn đội, cuối cùng cũng bỏ được ra một ít thời gian để ra ngoài hẹn hò với Thẩm Hiếu.
Lúc ăn cơm, anh không nói chuyện với tôi mà nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Tôi nhịn không được mà quay ra hỏi anh đang bận gì phải không, đối phương lại nhanh chóng đưa đoạn chat cho tôi xem.
“Thật đúng lúc, hai ngày nay anh cũng không bận.”
“Hay là mình đi lặn biển?”
“Đây là mấy nơi anh cảm thấy không tệ, em chọn một nơi đi.”
Thấy tôi mờ mịt ngẩng đầu, đối phương bỗng nhiên cầm thực đơn lên xem, ngữ khí vô cùng đáng đánh: “Nếu em không muốn đi thì thôi vậy…”
“Đi, đi chứ.”
“Em đi biển cùng anh.”
Tiếp nối câu chuyện, chúng tôi nắm tay nhau, đầu đụng đầu ngồi thảo luận quyết định nơi đi.
Thẩm Hiếu vô cùng vui vẻ, ngay tại chỗ bắt đầu lên kế hoạch dẫn tôi đi chơi, rồi đi ăn hải sản, anh còn viết kế hoạch chi tiết lên điện thoại của tôi.
Sau đó, mỗi ngày anh sẽ thêm một chút nội dung vào đó, tôi dần chết lặng trước độ dài của văn bản kia, từ 700 kb nó tăng lên 2.5MB rồi lên đến tận 85MB!
Đến ngày, tôi đi tới sân bay trước.
Đợi một hồi lâu mà Thẩm Hiếu còn chưa tới, gọi điện thoại thì đều báo đường dây bận.
Mắt thấy giờ bay đã trễ, tôi sốt ruột nhắn cho anh vài tin.
“Trước hết hay là lùi lịch đi, bây giờ anh không đi được rồi.”
“Sao vậy?”
Tôi sợ anh xảy ra chuyện gì, vội vã gọi video đi, lần này điện thoại đã được kết nối, bên kia là khuôn mặt quen thuộc.
“Tống Thước?”.