Cốc Nước Ấm

Tần Tranh không nói được đó là cảm giác gì, vừa mâu thuẫn vừa chua xót. Lúc Tần Triết nói ra câu kia, phản ứng đầu tiên của anh không phải vui vẻ, mà là sợ hãi. Thiếu chút nữa anh đã bật ra, ”Lẽ nào sau này em thật sự sẽ không kết hôn sao?”

Cùng Tần Triết bên nhau là chuyện bất ngờ với Tần Tranh. Kì thật anh không nuôi ý nghĩ sống cùng với Tần Triết. Anh luôn cho rằng cậu nhóc tràn đầy sức sống này sẽ không giữ được thứ tình cảm bền lâu, có lẽ một ngày nào đó, Tần Triết gặp được một cô gái tâm đầu ý hợp với cậu, cậu sẽ rời khỏi anh. Trong lòng Tần Tranh vẫn không tin hai người đàn ông thật sự có thể ở bên nhau cả đời.

Lo lắng đó khiến trái tim Tần Tranh như miếng băng mỏng, anh sợ Tần Triết sẽ rời bỏ anh, có đôi khi anh sẽ dùng góc nhìn của một người anh cả đối mặt với cậu; thế nhưng, tình cảm của Tần Triết đối với anh ngày càng tăng thêm theo thời gian, thỉnh thoảng Tần Tranh lại kiềm chế không được mà ôm hi vọng xa vời, mong muốn Tần Triết có thể vĩnh viễn bên anh.

Cách nghĩ mâu thuẫn này khiến anh càng lo lắng không yên.

Hôm sau, Tần Triết được nghỉ phép, lúc Tần Tranh tỉnh lại thì cậu vẫn đang ngủ. Thiếu niên đã dần lộ ra đường nét thành thục, ánh mắt tuy vẫn trong suốt như trước nhưng thỉnh thoảng sẽ lóe ra sự sắc bén. Cậu sống trong thành phố này, giống như học sinh dần bước vào xã hội, trên người chậm rãi có dấu vết của năm tháng, càng ngày càng khôn khéo, tính trẻ con dần biến mất, ý chí càng lúc càng lớn.

Tần Tranh vươn tay xoa má Tần Triết, làn da cậu vẫn mịn màng trơn mượt không khác gì trước đây. Anh sờ bọng mắt đen đen của cậu, có chút đau thương mà thở dài. Tần Triết vốn ngủ rất say, bị anh quấy rầy, buồn ngủ mở mắt, thấy Tần Tranh đứng bên giường, cậu nhếch miệng cười, ”Anh ơi, đến đây, ôm một cái.”

Đôi mắt anh bị chói lóa bởi nụ cười rạng rỡ của cậu, theo bản năng mở rộng vòng tay ra ôm cậu vào lòng, ”Tiểu Triết…” Tần Tranh khẽ gọi.

”Dạ?” Tần Triết mơ màng dựa vào trong lòng anh, nhắm mắt lại.

”Không có gì, chỉ muốn gọi em một tiếng thôi.” Tần Tranh cười nói, ”Được rồi, anh đi làm bữa sáng, em ngủ tiếp đi.”

”Không sao đâu, em và anh cùng nhau làm.” Tần Triết cũng ngồi dậy, kéo Tần Tranh vào phòng bếp. Căn bếp nhỏ bé chứa hai người đàn ông trưởng thành có vẻ chật hẹp.

”Chật chội quá, em ra ngoài đi.” Tần Tranh bất đắc dĩ nói.

”Không sao đâu, em đứng xem anh làm.” Tần Triết lùi về bên ngoài một chút, tựa ở bên cạnh cửa bếp, nhìn Tần Tranh ở bên trong bận rộn. Hai người câu có câu không nói chuyện, đợi Tần Tranh làm xong bữa sáng, hai người ăn xong, Tần Tranh liền ra khỏi nhà.

Lúc Tần Tranh rời nhà cũng đã hơn sáu giờ sáng, Tần Triết nhìn theo dáng anh, ngáp một cái, quay về phòng ngủ một giấc thẳng đến hơn mười một giờ mới dậy.

Nhàn rỗi không có việc gì, cậu rời giường bật máy vi tính, phát hiện Trữ Xuyên gửi mail cho cậu. Tên đó sau khi tốt nghiệp đại học thì nộp đơn sang học cao học ở một trường đại học ở Đức, tiếp tục đào tạo chuyên sâu, thỉnh thoảng mới gửi mail cho Tần Triết, quan hệ bạn bè của hai người vẫn duy trì liên tục.

Mở mail, là một loạt ảnh chụp, đều là ảnh chụp chung của Trữ Xuyên và một người đàn ông nước ngoài. Cậu ta có khuôn mặt rất đẹp trai, Tần Triết nhìn một chút, mỉm cười, kéo dài đến tận cùng là những dòng văn tự nặc mùi khoe khoang của Trữ Xuyên, tự hào đến mức coi cậu ta như cả thế giới, cuối cùng là một dòng chữ in đậm nói hắn là một còn người đàn ông kia là 0 thuần khiết.

Tần Triết khúc khích bật cười, không hề có cảm giác với hành động như vậy, làm 0 thì sao chứ, ai dám nói nếu cậu dám đè Tần Tranh, người anh cố chấp kia có thể trở mặt với cậu hay không. Mấy năm nay, Tần Triết dần dần hiểu rõ, chính cậu có lẽ trời sinh đã là gay, nhưng Tần Tranh thì không giống thế. Nếu không phải vì cậu, có lẽ anh sẽ giống như những người bình thường khác, tìm một cô gái kết hôn rồi sinh con.

Cậu nhớ rất kỹ, dù là Phùng Thanh hay Trương Hàm, nếu anh và một trong hai cô gái có kết quả thì cả đời này cậu không thể thành đôi với Tần Tranh.

Nghĩ thế, Tần Triết lại cảm thấy bản thân rất may mắn, cho dù thế nào, hiện tại họ đã bên nhau.

Khó có được một ngày nghỉ ngơi, Tần Triết ở mãi trong phòng cũng cảm thấy buồn chán, vì thế cậu chạy loạn khắp nơi, được một lúc thì thấy mệt, nên cậu ở nhà loay hoay tìm thực đơn, muốn nấu một bữa tối thật ngon cho Tần Tranh.

Cơ thể mẹ không khỏe, từ khi Tần Triết hơn mười tuổi thì cậu bắt đầu gánh vác gần như toàn bộ công việc trong nhà, cơm nước các loại cậu đều làm quen, chỉ là cậu không có thiên phú về mặt này, nấu cơm và thức ăn chỉ có thể nhét vào miệng, không được coi là ngon, còn thua xa Tần Tranh, trước đây còn bị anh cười nhạo vài lần.

Thật vất vả mới có thời gian, Tần Triết cố tình tăng cường thực lực, chờ Tần Tranh trở về, có thể khiến anh ngạc nhiên. Cậu làm theo công thức, lách cách lăn qua lăn lại cả một buổi chiều, rốt cuộc trước khi Tần Tranh về cũng làm xong một bàn bốn món ăn và một bát canh.

Tuy nhiên đến giờ tan tầm rồi mà không thấy anh trở về, cậu có chút mất hứng, gọi điện thoại cho anh.

”Cấp trên bảo phải tăng ca, buổi tối có lẽ anh sẽ về muộn, em ăn trước đi.” Tần Tranh nói xong, liền cúp điện thoại, khiến Tần Triết ngay cả một câu oán giận cũng không kịp nói.

Cậu gọi lại nhưng không có người bắt máy, tức giận đến mức ném di động lên sofa.

Tần Triết cảm thấy bực mình không chịu được, một mình khó chịu ăn bữa tối tẻ nhạt, đi dạo quanh nhà vài vòng, sau đó chạy lên giường ngủ thiếp đi.

Buổi tối, Tần Tranh về nhà, thấy bàn ăn đầy cơm nước, đầu tiên ngẩn người, sau đó trong mắt anh lộ ra sự ấm áp. Anh nhớ đến cuộc gọi nhỡ trên di động, có chút đau lòng và tiếc nuối. Đi vào phòng ngủ, hơn nửa cơ thể nhóc con lộ ra bên ngoài, một phần chăn rơi xuống mặt đất, lơ lửng. Tần Tranh đi đến giúp cậu đắp lại chăn, ngắm kỹ khuôn mặt lúc ngủ của Tần Triết.

Sau khi qua mười tám tuổi, khuôn mặt Tần Triết không chút thay đổi, chỉ là nét mặt căng hơn, càng ngày càng thành thục. Tần Tranh cúi đầu hôn trán cậu, trìu mến đẩy tóc trên trái cậu, giống như một chàng trai đang rơi vào trạng thái yêu đương say đắm nhìn người mình yêu. Anh đỏ mặt, thấy bộ dạng của mình bây giờ thật kỳ quái.

Một lát sau, Tần Tranh cảm thấy mệt mỏi, quay đầu đi tắm rửa rồi lên giường nằm. Anh ôm Tần Triết vào lòng, rồi hôn môi cậu.

”Anh…” Tần Triết đột ngột mở mắt làm Tần Tranh giật mình.

”Em… Em vẫn tỉnh?” Tần Tranh nghĩ đến chuyện mình vừa làm, lại càng đỏ mặt, ”Nhóc thối, giả vờ ngủ để lừa anh.”

”Nếu không sao em có thể biết anh hôn lén em?” Tần Triết nháy mắt mấy cái, cười bướng bỉnh, vươn tay ôm cánh tay Tần Tranh, dùng sức cọ đầu vào hõm vai anh. Hai cái đùi cũng không thành thật, bắt đầu ma sát vào giữa hai chân Tần Tranh.

Tần Tranh xấu hổ tránh ra, ”Đêm nay đừng náo loạn, anh mệt chết rồi, em không mệt sao?”

Tần Triết bất mãn mân mê môi, ”Một tuần rồi chúng ta không làm, nếu không phải anh bận thì là em bận.”

”Không có cách nào.” Tần Tranh bất đắc dĩ xoa đầu Tần Triết.

”Anh ơi, hay là anh bỏ việc đi. Sếp em nói hàng năm sẽ tăng lương cho em, như vậy mỗi tháng em có thể kiếm hơn năm nghìn đồng rồi, anh sẽ không phải vất vả như vậy.”

”Anh mới mấy tuổi, nghỉ ở nhà làm gì.” Tần Tranh cười khổ, ”Cùng lắm sau này anh cố gắng không tăng ca là được, thôi ngủ đi.”

”Anh! Em không muốn anh phải vất vả!” Tần Triết lầm bầm nói, nhấc đầu lên nhưng phát hiện Tần Tranh đã nhắm mắt ngủ, cậu bất đắc dĩ đảo tròn tròng mắt, cũng khép mắt lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui