Cốc Nước Ấm

Mặc dù đã xua tan xung đột nhưng mâu thuẫn giữa hai người vẫn tồn tại như cũ. Tần Triết vẫn canh cánh trong lòng vì công việc hiện tại của Tần Tranh, thương xót cho sức khỏe của anh. Cậu vẫn luôn lo lắng thể lực của Tần Tranh không chống đỡ được công việc nặng nhọc như vậy, nên trong lòng cậu càng phiền muộn.

Tần Tranh vốn phiền muộn vì sự chênh lệch giữa anh và Tần Triết, đối diện với người yêu dấu nhưng không tìm được chủ đề chung để nói chuyện thật sự làm anh sầu não. Tâm tư như thế anh không biết phải nói với cậu thế nào, đành phải nghẹn ở trong lòng, lúc rảnh rỗi lại nghĩ đến, lâu dần cũng ôm một bầu tâm sự.

Hai người đều có nỗi lòng nhưng ban đêm lại làm như không có việc gì, về nhà ở cùng một chỗ ngọt ngào nói những chuyện vụn vặt, rất nhanh sẽ không tìm được cái gì khác để nói nữa, bầu không khí trở nên im lặng.

”Tiểu Triết, em có thấy anh rất nhàm chán hay không?” Tần Tranh thở dài, nói ra, hơi xấu hổ.

Tần Triết nháy mắt mấy cái, đột nhiên nhanh trí linh động, nói rằng, ”Có chút, có lẽ mỗi ngày anh đều sống trong môi trường quá đơn giản, không giống với em.”

”Vậy phải làm sao bây giờ?”

”Đổi công việc đi.”

Tần Tranh bật cười, ”Em nhóc con này, sao lại cố chấp đến thế.”

”Anh cũng thế mà, nói thế nào cũng không chịu nghe.” Tần Triết bĩu môi, vẻ mặt oán giận, ”Thật ra em rất lo cho thân thể anh, mỗi ngày đều mệt bở hơi tai, cả ngày anh đều kêu đau lưng, anh không đau lòng nhưng em đau.”

”Anh cũng không thể ở nhà không làm gì cả.” Tần Tranh lần nữa nhắc lại.

”Vậy đổi công việc đi, tìm việc khác thoải mái hơn, mỗi ngày anh đều mệt như vậy, em cảm thấy đau lòng.” Tần Triết đến gần trước mặt Tần Tranh, hai tay móc lên cổ anh, lắc lắc hai cái như trẻ con, thậm chí không có ý tốt mà dán vào người anh, ma sát bắp đùi anh.

Ngay cả sắc dụ cũng dùng tới. Tần Tranh nhìn dáng vẻ của Tần Triết, bất đắc dĩ thở dài trong lòng, vừa bực mình vừa buồn cười.

”Em thật là, toàn làm nũng thôi.” Nắm lấy thắt lưng Tần Triết, Tần Tranh hôn lên khóe miệng cậu, cưng chiều nói.

”Nếu như mãi mãi làm trẻ con thì tốt biết mấy.” Tần Triết khoa trương thở dài.

Vài này sau, cuối cùng Tần Tranh quyết tâm, đi xin nghỉ việc. Anh nói rõ tình huống với ông chủ, bảo làm thêm một tháng nữa sẽ rời đi. Trong một giây lát, Tần Tranh ít nhiều có chút không muốn, dù sao công việc này đã giúp anh và Tần Triết vượt qua hai năm học đại học sau cùng của cậu. Những năm tháng đó, nhờ có công việc này mà hai người họ có thể vượt qua. Mặc dù Tần Triết thỉnh thoảng sẽ xin làm thêm giúp kiếm chút tiền, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển, lúc này, phải rời khỏi nơi đây, trong lòng anh hơi buồn.

Về đến nhà, Tần Triết đã sớm xin nghỉ, nhìn bộ dạng cẩn trọng của cậu, chỉ sợ chọc giận anh, khiến Tần Tranh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

”Anh ơi, nếu anh không vui thì nói ra, anh càng làm như không có việc gì, em càng cảm thấy không biết chắc.” Tần Triết nhẹ nhàng nói, vẻ mặt đều mang sự ảo não.

Tần Tranh nở nụ cười, khẽ khàng an ủi cậu, ”Yên tâm, anh không sao. Công việc tuy quan trọng nhưng không quan trọng bằng em trai anh.”

Nhìn khuôn mặt để tâm của Tần Triết, Tần Tranh thật sự cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều. Dần dần anh cũng nhận ra, trong chuyện tình cảm của hai người, anh mới thật sự là người chiếm ưu thế. Tần Triết cho đến bây giờ dường như vẫn không có cảm giác an toàn. Có đôi khi, cậu cố gắng lấy lòng anh, tự chịu uất ức, cẩn thận dè dặt đối xử với anh, khiến trái tim anh trở nên đau thương.

Nếu là đau khổ, có lẽ anh không đau khổ bằng Tần Triết.

”Sau này không cần làm vậy, em không nợ anh gì hết, đó là sự lựa chọn của anh, đều là anh tự nguyện, không liên quan đến em.” Tần Tranh nhẹ giọng nói.

”Hừ, bây giờ mới nói thế với em, trước đây lúc em bảo anh thôi việc, anh còn tỏ vẻ lắm cơ mà!” Tần Triết tức giận nói, ”Nói đi liền đi, anh có nghĩ đến cảm giác của em không.”

”Là anh không tốt, sau này sẽ không thế nữa.” Nhìn Tần Triết căm phẫn quơ tay, Tần Tranh bật cười, ”Trước đây không biết trân trọng Tiểu Triết tốt bụng của chúng ta, bây giờ đã biết, sẽ không làm thế nữa.”

Tần Triết trợn mắt, ”Hiện tại anh mới biết em thật tốt ư?”

Tần Tranh ”ừ…” một tiếng, vươn tay ôm Tần Triết vào lòng, ”Em nhớ kỹ, sau này bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không vứt bỏ em, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em.”

Tần Triết im lặng một chút, mới buồn bực gật đầu, nhẹ giọng cảm thán, ”Sao chúng ta lại luôn đa nghi như vậy. Rõ ràng không có chuyện gì cả, nhưng lại vẫn sợ hãi, thật kém cỏi.”

”Đúng vậy, thật kém cỏi.” Tần Tranh nở nụ cười, trong khoảnh khắc đó, không biết tại sao trong mắt anh dần có nước trào lên. Anh thề ở trong lòng, từ nay về sau, bất kể thế nào, anh đều nhất định phải ở bên Tần Triết, không bao giờ rời xa.

Dường như tâm trạng của Tần Triết cũng có chút kích động, giãy ra khỏi lòng Tần Tranh, giống như che dấu mà quay đầu đi, rút ra một cái thiệp mời từ trong vali. Tiếng trên tấm thiệp mời in chữ tiếng anh màu vàng, Tần Tranh xem không hiểu, buồn bực nhìn cậu.

”Một người trong công ty em cùng bạn trai của anh ta tháng sau chuẩn bị quay về Mỹ đăng ký kết hôn, nói muốn tổ chức một bữa tiệc mời tất cả những người đồng tính và người yêu của họ tham gia. Đây là thiệp mời đưa cho anh.” Tần Triết nhét thiệp mời vào trong lòng Tần Tranh, nhỏ giọng nói, ”Anh sẽ đi chứ.”

Tần Tranh ngớ ra một chút, sau đó gật đầu, ”ừ” một tiếng.

Tần Triết lại thấy trong giọng nói của anh có chút bối rối.

”Không muốn đi thì thôi.” Cậu không tự nhiên nói.

”Anh sợ làm mất mặt em.” Tần Tranh thở dài, giải thích, ”Anh và đồng nghiệp của em không cùng đẳng cấp, anh sợ nếu anh đi sẽ làm người ta chê cười em.”

Tần Tranh nghe xong những lời này, sắc mặt lập tức ủ rũ, trông rất khó coi, ”Anh có ý gì? Không hiểu ra sao nói những lời này, có phải anh lại muốn nói anh không xứng với em không. Không muốn đi thì đừng đi, em sẽ không ép anh.” Tần Triết nói xong, xoay người đi ra.

Tần Tranh sững sờ lúng túng, không rõ Tần Triết làm sao lại phản ứng thái quá như vậy.

Vài ngày trôi qua, Tần Triết không thèm để ý đến anh, khiến Tần Tranh có chút tức giận, không thể hiểu được cậu đang nghĩ gì.

Anh không biết tiếng anh, chỉ có thể mơ hồ thấy ngày tháng và thời gian, mặc dù vẫn còn do dự nhưng tới ngày đó, Tần Tranh vẫn nhượng bộ, không đi làm. Thế nhưng sáng sớm anh tỉnh dậy, phía bên cạnh đã không còn hơi ấm, Tần Triết không biết đã đi làm từ lúc nào.

Tần Tranh trong lòng buồn bực, nằm dài trên giường một lúc mới dậy, gọi điện thoại cho Tần Triết nhưng cậu không nghe máy.

Bữa tiệc bắt đầu vào sáu giờ tối. Buổi chiều, Tần Tranh đứng ngồi không yên, cầm điện thoại nhắn tin cho Tần Triết, ”Bữa tiệc tổ chức ở đâu? Anh không hiểu tiếng anh, không biết địa điểm.”

Một lát sau, Tần Triết gửi lại tin nhắn, nhưng chỉ có một cái địa chỉ, một câu cũng không nói thêm, không tỏ rõ thái độ yêu ghét.

Tần Tranh cười khổ, nhưng không thèm chấp tính tình trẻ con của cậu. Lấy một bộ tây trang cùng ca vát cất sâu trong tủ mà mấy năm trước Tần Triết ép anh phải mua, trịnh trọng mặc vào, chỉnh đốn cẩn thận một lúc mới bước ra khỏi cửa.

Anh bắt taxi đến khách sạn, Tần Tranh lại bị ngăn cản ngoài cửa, nói anh không có thiệp mời không thể đi vào. Tuy nhiên Tần Tranh đã để thiệp mời ở nhà, đành phải gọi điện thoại cho Tần Triết.

Gọi ba cuộc, Tần Triết mới nhận điện thoại.

”Làm sao vậy, anh đổi ý rồi, không muốn đi nữa?” Giọng nói lạnh lùng của Tần Triết truyền đến khiến Tần Tranh hơi ngạc nhiên.

”Anh chỉ muốn nói với em, anh để quên thiệp mời ở nhà, bảo vệ ở cửa không cho anh vào, nếu như em không muốn anh đến, anh lập tức trở về.” Tần Tranh nhàn nhạt nói, ít nhiều có chút tức giận, cúp điện thoại, quay đầu muốn đi khỏi.

Tần Triết đã từ trong khách sạn chạy ra, ”Anh ơi!” Cậu gọi to, kéo Tần Tranh lại, vẻ mặt hơi chột dạ.

”Em… Em cứ tưởng anh sẽ không đến…” Tần Triết sợ sệt nói, lộ ra sự hối hận, ”Là có người nói với em, nếu em lạnh nhạt với anh, anh sẽ coi trọng em hơn. Không ngờ biến khéo thành vụng rồi.”

Nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Tần Triết, Tần Tranh vô cùng tức giận, ”Anh còn không coi trọng em sao? Vì em, ngay cả bỏ việc anh cũng làm rồi!”

”Được rồi, được rồi, em biết anh tốt với em nhất, theo em vào đi, có rất nhiều người muốn thấy anh đấy.” Tần Tranh hơi vênh mặt, tự hào nói.

”Tại sao?”

”Bởi vì rất nhiều người muốn biết, người đàn ông thế nào mới có được người ưu tú như em.” Trong mắt Tần Triết hiện lên sự hưng phấn, giống như một đứa trẻ vừa được tặng một món đồ chơi tinh xảo, nóng lòng khoe với những người khác.

Tần Tranh nghe xong những lời này, cơ thể cứng đờ, nhưng vẫn kiên trì theo Tần Triết đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui