Quay vào phòng sau khi Nilk đi khỏi, Zenka nhấc máy gọi điện cho anh Thành xin lỗi vì đã không quay lại, cậu cũng xin lỗi cả anh Trung chủ quán vì tự ý nghỉ việc
- Em không phải bận tâm về chuyện đó đâu! – Trung nói – Hôm qua có vui không?
- Vui là sao?
- Anh thấy em đột nhiên có hứng thú với phụ nữ như thế, không biết tối qua liệu có…
- Không có chuyện đó đâu, anh đừng hiểu nhầm.
- Vậy là không có gì giữa hai đứa sao?
- Không có đâu ạ!
- Vậy thì em phải làm bù thôi, tuần này em sẽ không được nghỉ!
- Vâng!
Cúp máy, cậu chui vào phòng tắm, vừa bước chân ra ngoài thì điện thoại lại reo vang:
- Anh Minh à? Có chuyện gì vậy anh?
- Nghe nói tối qua em đưa Huyền về nhà rồi không quay lại?
- Lại thêm tin đồn thất thiệt gì đây, không có chuyện gì đâu ạ! – Zenka chán nản.
- Không có gì là sao?
- Nếu anh muốn “có vấn đề” thì hôm qua cô ta hơi sốt, mê sảng cả đêm, vì thế em không bỏ cô ta ở nhà một mình được.
- Vậy bây giờ cô bé ổn chưa?
- Đi học rồi, không nhớ gì đâu.
- Em lại nói năng cộc lốc rồi đấy, có muốn anh ột trận không?
- Em xin lỗi. Em buồn ngủ rồi em cúp máy được không ạ?
Minh thở dài đáp lại:
- Em nghỉ đi!
- Chào anh ạ!
Đặt điện thoại xuống, lòng Minh thấy hơi buồn, anh lo lắng cho cái tính bất cần của em trai, lo lắng rằng em trai mình sẽ sống vậy cả đời.
Ngả người lên chiếc ghế Minh để ký ức của anh quay trở về khoảng thời gian mà anh gặp Tuấn Anh lần đầu tiên, khi anh bắt đầu học lớp 9, khi chú Triển và cô Phương đưa cậu bé về nhà giới thiệu cho cả họ trong một mùa hè oi ả. Ngày đó, Tuấn Anh rất gầy, người cậu xương xương nhưng từ đôi mắt lại toát lên sự cứng cỏi và sức sống lớn hơn dáng vẻ đó rất nhiều. Minh nhớ anh đã không thể rời mắt khỏi cậu em bé nhỏ nhưng rất đặc biệt đó. Tuấn Anh được cô chú của anh nhận nuôi sau khi cậu bị gia đình nhà chủ đánh một trận thừa sống thiếu chết vì nghi ngờ cậu ăn trộm tiền trong nhà, những dấu tích của trận đòn đó còn hằn lên rất rõ trên tay, chân, lưng và cả mặt của cậu bé.
Chú Triển nói chuyện với ông Minh:
- Bố, con thấy thằng bé tội quá nên nhận về nuôi, đằng nào thì con và nhà con không có con cái, thằng bé trông cũng có vẻ thông minh lắm bố ạ.
- Nhưng khó đây! – Ông Đại lên tiếng – Sao nó không chịu nói gì, thậm chí là chào mọi người cũng không thế kia?
- Bố thông cảm, cháu lạ người. Với lại nó không nói được mấy đâu ạ!
- Thế là thế nào? Anh chị lôi một đứa không biết nói về làm con sao?
- Bố, cháu nó vốn được nhà chủ nhặt về nuôi khi nó lang thang ngoài đường, họ nói là thằng bé không bao giờ nói gì, hỏi gì cũng chỉ biết lắc đầu nên nghĩ là nó câm, mãi tới khi đánh nó ác quá thì tự dưng thằng bé lại kêu lên được. Con đi qua đó thấy vậy nên đưa thằng bé đi bệnh viện rồi nói chuyện với chính quyền cho con nhận về nuôi. Nhà đó đã chịu mọi phí tổn chạy chữa, con cũng vừa gửi lại số tiền đó, coi như là chi phí họ nuôi nó lớn.
- Anh đã tự quyết như thế thì anh cứ tự làm thôi, nhưng họ nhà này toàn người tài cả, anh lo mà dạy dỗ nó cho tốt.
- Vâng, con à, con nói cảm ơn ông đi! Cháu-cảm-ơn-ông-ạ! - Chú Triển nói thật chậm còn Tuấn Anh thì lắp bắp nói theo
- Cháu … cảm … ơ … ơn … ông … ạ!
- Nói không gẫy gọn thế kia, trông nó lớn như vậy mà không biết nói hay sao? Vậy tên cháu là gì?
- Tuấn … Anh …
- Cháu sinh ra ở đâu? Bố mẹ đâu rồi? – Bố Minh ôn tồn hỏi.
Đôi mắt của Tuấn Anh hơi lưỡng lự, thân hình yếu ớt của cậu hơi run lên, cậu khẽ lắc đầu.
- Khi nói chuyện với người lớn thì cháu không được làm như thế! - Ông cụ quát – Triển, anh lo mà dạy thằng bé cho nghiêm chỉnh, nếu không những thứ như nó không nên tới đây. Cho dù con gái tôi không sinh con được cho anh nhưng anh cũng không nên tùy tiện đưa một thằng không rõ lai lịch, nói thì không sõi như nó về làm cháu tôi, dù gì đi nữa thì tên nó rồi cũng sẽ vào gia phả nhà này nếu nó lại là loại không ra sao thì cả họ này mang tiếng!
- Con xin lỗi bố, con sai rồi ạ!
- Nếu anh không nuôi được thì để nó ở mấy cái trại trẻ ấy!
Lúc đó, như bị thôi miên, Minh tiến tới bên Tuấn Anh, tay cậu chạm lên tấm băng trắng trên đầu đứa bé
- Em có đau không?
Môi Tuấn Anh mấp máy gì đó nhưng không thành lời, Minh quay lại nhìn bố:
- Con chơi với em được không?
Bố cậu hơi lưỡng lự, phần vì sợ ông nội, phần vì hơi phân vân, ông nội Minh lên tiếng:
- Anh đã đưa nó đi xét nghiệm chưa, nhỡ mắc bệnh gì thì sao?
- Thằng bé không bị bệnh gì đâu ạ?
- Không bị AIDS đấy chứ, những đứa lang thang dễ bị bệnh đấy lắm!
Chú Triển toát mồ hôi lạnh vì bị ông cụ phản đối nhưng vẫn nói rõ ràng:
- Không ạ, thưa bố!
- Thế thì Minh có thể chơi với nó, nhưng con phải nhớ không được thân thiết với thằng bé.
- Con không thích thế đâu ông ơi, đây là em con cơ mà!
- Con không nên cãi ông chứ Minh – Bố anh nhắc.
- Bố, em ấy bị thương nhiều thế này cho con có thể chăm sóc cho em ấy không?
- Không được, nó có bố mẹ để làm gì? Để bố mẹ nó chịu trách nhiệm!
- Không con không chịu đâu!
- Trẻ con thì không được cãi lời người lớn.
- Con không muốn cãi đâu ạ, nhưng con lớn rồi
- Minh, không được nói thế với ông!
Thời gian sau đó Minh luôn giữ Tuấn Anh bên cạnh mình và không để ai bắt nạt em, dẫu sao anh cũng là đứa cháu cưng của ông nội nên cậu càng có cơ hộì quan tâm tới em họ mà không sợ bị mắng bởi những người khác. Chỉ có ông nội là luôn bực mình nhưng anh lại dùng sự ngang bướng của mình để giữ Tuấn Anh cho bằng được. Anh ương bướng tới nỗi cậu em phải chuyển tới sống cùng gia đình Minh suốt mấy tuần dù bố cậu rất ái ngại. Minh mặc kệ những suy nghĩ của người lớn, anh kể chuyện cho Tuấn Anh trước khi em ngủ, tự tay thay bông băng cho em, anh dạy cậu nói, dạy chữ cho em tới nơi tới chốn:
- Tuấn Anh, em nhớ nhé, nếu em không hiểu chữ nào thì hãy đưa cho anh, lúc đó, em phải nói “Từ này có nghĩa là gì ạ”, em nhớ chưa … phải nói với anh đầy đủ như thế nhé …
Cứ như vậy mãi cho tới một hôm, gia đình Minh về quê ngoại chơi, anh dẫn Tuấn Anh đi khắp mọi nơi, bắt cậu em họ phải leo lên núi cùng anh cho bằng được.
- Em thấy không – Minh hồ hởi – Khi em leo lên được đỉnh núi em sẽ cảm thấy mình đã làm được một việc rất lớn. Núi ở đây đều là núi đá, cây dại nhiều, lắm gai nữa! Bố anh nói nếu vượt qua được thì sau này trong cuộc sống có gặp chông gai gì cũng có thể bước qua được hết.
Nhìn gương mặt không lộ biểu cảm gì của em, anh thớ dài:
- Em chưa hiểu hết được nhỉ, anh xin lỗi! Này, anh thấy em có thể nghe được nhưng lại không có phản xạ nói thì hơi lạ đấy! Ngày xưa em đã từng ở đâu thế?
- Em … không … biết … ạ! – Tuấn Anh lí nhí, mắt cậu cụp xuống
- Em không nhớ gì về mình sao?
- Em … không nhớ?
- Vậy vì sao em lại đi lang thang ngoài đường?
- Em … không biết.
- Lạ thật nhỉ! – Minh lùi lại đằng sau – Vậy mình về …
Câu nói của anh bị ngắt quãng bởi một cú trượt do không để ý anh bước hụt, cứ thế anh lăn và trôi tuồn tuột xuống núi. Cố túm lấy mấy ngọn cây nhưng đều thất bại, cuối cùng anh vướng phải một thân cây và dừng lại ở đó. Anh ngước mắt lên bầu trời, nhìn ngắm những đám mây qua từng ngọn cỏ.
- Chắc phải đợi ai đó đi qua rồi nhờ kéo lên vậy – Minh tự nhủ rồi cố gắng ngồi dậy - Chân mình đập vào mấy tảng đá đau như gẫy mất rồi ấy.
Đúng lúc đó, anh nghe thấy những tiếng sột soạt vang lên tưz xa rồi ngày một gần hơn, có ai đó đang tiến tới gần, chỉ vài phút sau anh đã nhìn thấy Tuấn Anh. Anh nói to:
- Đừng tới đây, em đi tìm mọi người đi, bảo mọi người tới giúp!
Tuấn Anh không nói gì, cậu tiến tới gần hơn.
- Đừng! Ở đây toàn gai thôi! Em quay lại đi!
Cho dù đã nói rất to như vậy nhưng anh không thể dừng cậu em lại được, thằng bé vẫn tiến tới, tay chân nó rớm máu do bị gai cào.
- Anh đã nói rồi còn gì! Em bị thương rồi kìa! Sao em không chịu nghe lời anh?
Cậu em vẫn không nói gì chỉ nhìn anh đầy lo lắng, Minh thấy bất lực bèn chỉ cho cậu cách cố định cái chân gãy của mình.
- Bây giờ thì được rồi, em về gọi bố anh đi!
Thằng bé không trả lời anh, nó luồn tay qua người anh, đỡ anh dậy, rồi nó cứ thế dìu anh đi.
- Không được đâu Tuấn Anh, Em mau đi một mình đi. Để anh ở lại!
Và cứ như thế, mặc cho Minh nói thế nào, cho dù anh quát thế nào thì cậu bé vẫn lầm lũi bước đi và từ từ đi xuống núi. Minh ngất đi trên vai Tuấn Anh do quá mệt vì vết thương và vì phải quát mắng cậu nhóc suốt dọc đường. Khi tỉnh lại anh thấy mình đang nằm trên giường bệnh, bố anh đang sờ đầu anh lo lắng:
- Con sốt cao quá! May là con đã ổn rồi!
- Con xin lỗi bố, là lỗi của con ạ! – Cậu nhìn quanh – Tuấn Anh không có ở đây hả bổ?
- Con hỏi thằng bé đó làm gì, nó về nhà rồi!
- Thế em ấy có sao không?
- Con quan tâm làm gì, ông nội đang bực lắm, cả bố với mẹ nhìn thấy nó đưa con về mà hết cả hồn vía, con nói đi, có phải nó bắt con leo núi rồi đẩy con ngã không?
- Tại sao bố lại nghĩ thế, chính con dẫn em ấy lên núi, chính con tự trượt chân ngã cơ mà?
- Chuyện đó không đáng nói nữa, khi ông hỏi thằng bé đã nhận hết rồi.
- Ông đã hỏi những gì thế, tại sao thằng bé lại nhận những lỗi đó được?
- Nó im lặng suốt buổi, chẳng nói được từ nào nên mọi người cũng kết luận xong rồi, từ nay con không được chơi với nó nữa!
- Tại sao mọi người lại quyết định như thế? Tại sao mọi người luôn nói mình là người lớn mà lại hồ đồ như thế, em ấy không nói gì là vì con chưa dạy em ấy đủ, có ai dạy cho em ấy đâu!
Minh bật khóc:
- Con không cần biết bố và mọi người ghét em ấy hay không nhưng Tuấn Anh là em trai con, con sẽ không bỏ rơi em ấy đâu!
- Con thôi đi đừng nghĩ mình được nuông chiều mà ngang bướng.
Mấy tuần sau, khi chân của Minh đã trở nên ổn hơn, anh trốn bố mẹ một mình chống nạng tới nhà cô chú Triển. Cậu gõ cửa trong sự mệt mỏi:
- Cô Phương, mở của cho cháu đi!
Chú Triển xuất hiện ở cửa nói với cậu
- Minh à, bố mẹ cháu vừa gọi, họ sắp tới rồi, cháu về đi!
- Không, cháu không về đâu, cháu phải gặp Tuấn Anh!
- Chú xin lỗi, thằng con chú kiến cháu bị thương, cháu có tức giận gì thì cháu cứ về nhà đã.
- Không! Tuấn Anh, Tuấn Anh… em có ở trong nhà đúng không anh tới rồi, em ra đây đi!
Nghe tiếng anh gọi, Tuấn Anh đi từ từ ra ngoài, đứng cạnh bố
- Con đi vào đi, tại sao con lại ra ngoài thế? – Ông Triển lớn giọng.
- Chú Triển, không phải lỗi tại em ấy, là do cháu tự ngã, chú hãy cho cháu vào nhà đi, chẳng lẽ chú không thấy là cháu bị gãy chân sao? Chú định để cháu đứng ở đây đến bao giờ? Nhỡ cháu bị thương nặng hơn thì sao? Cháu sẽ về nhà mà, cháu hứa, làm ơn hãy cho cháu ngồi xuống, chân cháu đau lắm rồi!
Trước những lời nói đó của Minh, ông Triển lưỡng lự vài giây rồi tiến tới mở cổng cho cậu. Minh tập tễnh lên bước vào trong, anh vội vàng ôm chầm lấy Tuấn Anh.
- Em có sao không?
- Em… không sao ạ!
- Tay em toàn vết xước như thế này mà em nói không sao ư? Sao em lại không nói gì với mọi người khi được hỏi?
Đôi mắt trong veo của Tuấn Anh ngước nhìn Minh
- “Đẩy ngã” nghĩa là sao ạ? Anh bị thương nhưng … mọi người lại nói như vậy?
Minh rơi nước mắt, ông Triển cũng lặng người.
- Em ấy không hiểu … - Minh ôm cậu em trong tay - Tại sao em lại không hỏi, nếu em không hỏi thì mọi người làm sao biết là em không hiểu được?
- Anh nói … nếu không hiểu … thì hãy hỏi anh.
- Ừ … anh có nói thế … anh có nói thế … anh xin lỗi … anh xin lỗi Tuấn Anh
- Sao anh lại … khóc ạ? Chân anh … đau lắm sao?
- Không, anh không sao đâu!
Một lát sau, bố mẹ Minh tới nơi, cho dù họ có nói gì, khuyên bảo thế nào, nài nỉ ra sao anh vẫn nhất quyết không bỏ Tuấn Anh ra, anh cứ ôm chặt cậu như vậy kể cả cho tới khi anh ngủ thiếp đi. Cô Phương vừa định bế Tuấn Anh khỏi Minh thì ngay lập tức cậu lại ôm em chặt hơn, cứ như thế cho tới khi ông nội Minh chấp nhận cho anh tiếp tục chăm sóc Tuấn Anh.
Tuấn Anh có tư chất rất thông minh, Minh phải công nhận điều đó sau khi cậu dạy cho em biết đọc, biết viết thành thạo và làm gia sư riêng cho em trong suốt 1 năm. Tuấn Anh được đặc cách học thẳng lớp 5 nhờ sự thông minh ấy, cô chú Triển cũng làm giấy khai sinh cho cậu cho phù hợp với độ tuổi hiện tại mà mọi người cho rằng cậu bé đang ở khoảng tuổi đó. Bản thân cậu cũng rất chăm học và chịu khó, Minh không phải nhắc em đi học bao giờ chỉ giúp em làm bài tập, chỉ có một điều vẫn không thay đổi là thằng bé rất ít nói và đôi mắt của nó luôn có chút gì đó u ám. Tuấn Anh cũng bày tỏ khả năng về âm nhạc, thay vì ghét việc học đàn như Minh, thằng bé vẫn luôn ngồi nhìn anh chơi đàn và sau đó là cùng học với anh. Cậu nhanh chóng biết chơi piano, violin và tự học guitar.
Một hôm, Minh tò mò hỏi:
- Tuấn Anh này, em không nhớ gì về quá khứ của em sao?
- Em chỉ thấy một khoảng trắng thôi. – Tuấn Anh thờ ơ trả lời lại.
- Thế sau đó?
- Em đi lang thang khắp nơi cùng 1 người bạn để xin ăn, cậu ấy là người tốt, cậu ấy luôn dẫn em đi theo và cố gắng nói cho em hiểu.
- Vậy thì tốt rồi, chỉ cần tìm được cậu bé đó thì em biết đâu sẽ biết được em là ai.
- Cậu ấy không còn nữa! – Tuấn Anh buồn bã.
- Tại sao? Chuyện gì đã xảy ra?
- Một hôm trời mưa rất to, cậu ấy bị xe đâm, hồi đó, giá mà em biết được gì đó, em biết được là phải gọi cấp cứu thì tốt.
- Vậy người gây tai nạn thì sao?
- Em không biết, không có ai ở đó cả - Tuấn Anh lắc đầu.
- Vậy em làm gì lúc đó?
- Ngồi ở đó đợi cậu ấy tỉnh lại và nói “sẽ mang cơm về”, sau đó em nghĩ nếu đưa cho cậu ấy thứ gì đó thì cậu ấy sẽ tỉnh lại nên đã rời khỏi đó. Nhưng khi quay lại thì cậu ấy không còn ở đó nữa! Sau này em có đi tìm hiểu nhưng những người xung quanh nói đã đưa cậu ấy tới nhà xác rồi từ đó thì không rõ!
- Thật tội cho em quá! Bây giờ Tuấn Anh có thể nói thành thạo được rồi, có thể hiểu được anh nói gì rồi, nhưng khi em ở nhà chủ thì họ không dạy em sao?
- Họ chỉ dạy em nếu nghe thấy ai đó gọi “thằng câm” thì phải chạy tới, dạy em lau nhà, mang quần áo vào máy giặt.
…
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, Minh ít lui tới nhà Tuấn Anh hơn vì cậu bắt đầu vào lớp 12. Một ngày, anh ghé nhà cậu chơi thấy cậu bé đang bị chú Triển mắng vì tội nhà nào cũng lân la tới nhà của một ông thầy thuốc chuyên bắt mạch, bốc thuốc cho phụ nữ mang thai.
- Tại sao con lại cứ tới đó thế?
- Tại vì bác Ngọc dạy con rất nhiều thứ, dạy cách phân loại thuốc và xem mạch nữa!
- Con học mấy thứ đó làm gì vào lúc này? Ông ngoại con luôn mắng con đi chơi lông bông mà con không sợ sao?
- Con chỉ muốn biết một việc thôi!
- Con muốn biết gì?
- Con chỉ muốn biết làm thế nào để mẹ cũng có bầu như thế, con thấy nhà bác ấy có rất nhiều người tới, con muốn hỏi nhưng vì bố nói không được hỏi nên con chỉ nhờ bác ấy chỉ cho con để khi mẹ có em bé con có thể chăm sóc ẹ được – Tuấn Anh ngẩng đầu nói rành rọt với bố.
Ông Triển rớt nước mắt ôm cậu con trai vào lòng:
- Sao con lại nghĩ thế?
- Anh Minh nói nếu trong nhà có nhiều anh em sẽ rất vui, con cũng muốn bố mẹ không buồn như bây giờ nữa!
- Bố xin lỗi, bố xin lỗi vì mắng con.
- Không sao đâu ạ, anh Minh có dặn là nếu bố mắng thì là vì bố yêu con.
- Vậy à, vậy thì bố phải cảm ơn anh Minh rồi nhỉ!
Minh cười tươi rồi bước vào nhà
- Chú không phải cảm ơn cháu đâu, tại vì Tuấn Anh luôn rất ngoan là lễ phép thôi!
- Chú phải cảm ơn cháu đã dạy dỗ nó thay chú, hai anh em chơi với nhau nhé!
Minh nhìn em rồi thủ thỉ:
- Vậy là em đi xem người ta có bầu như thế nào hả Tuấn Anh, có gì thú vị không?
- Em chỉ muốn biết để chăm sóc ẹ thôi.
- Nhưng em không được để ảnh hưởng tới việc học đấy nhé!
Cậu nhóc gật đầu.
Thế rồi, mấy năm sau khi Minh tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi đi làm được vài năm và Tuấn Anh vừa thi đại học thì sóng gió cũng xảy ra với gia đình cậu nhóc. Tối hôm đó, khi Minh đang ở nhà cậu em thì chuông cửa nhà Tuấn Anh reo vang. Đứng ngoài cửa là một cặp nam nữ người mước ngoài, Tuấn Anh tiến ra mở cửa.
- Excuse me! (Xin lỗi) – Người con trai lên tiếng.
- Yes, what can I help you? (Vâng, tôi có thể giúp gì cho anh?)
- Are there Mr. Tran Minh Trien’s house? (Đây có phải nhà của ông Đinh Minh Triển không?)
- That’s right! (Đúng vậy!)
- I’m Mr. Trien’s son, may I e in? … Please let me e in, I need to talk with my father! (Tôi là con trai ông Triển, tôi có thể vào trong không? … Làm ơn, tôi cần mói chuyện với cha tôi!)
- Father! – Tuấn Anh gọi – Your guests are ing in!
Người con trai tên David và bạn gái anh ta Margaret tới Việt Nam để tìm bố đẻ của David, không ai khác chính là chú Triển. Không ai ngờ là trong thời gian du học tại Thụy Sỹ khi còn là sinh viên, chú có quen với một cô gái người địa phương và không biết cô ấy đã mang thai con của mình trước khi chú rời trường. Suốt thời gian đó hai người không gặp gỡ nên ông Triển cũng nghĩ rằng họ đã chia tay và quay về nước làm việc tại Viện Vật lý lượng tử sau đó quen và kết hôn với cô Phương. Cô Samatha – mẹ David – đã không đi tìm ông mà cứ ở vậy nuôi con khôn lớn, nhưng bây giờ cô mắc bệnh ung thư và không thể sống lâu hơn nữa nên cô chỉ có nguyện vọng cuối là con mình tìm thấy được bố đẻ và cô được thấy ông trước khi nhắm mắt vì vậy nên David đã liên hệ rất nhiều nơi để tìm cha với một bức ảnh nhỏ mà mẹ anh luôn giữ bên mình. Việc này khiến cô Phương không đứng vững được nữa, cô ngã xuống ghế:
- Tại sao? Tại sao anh đã từng … anh tại sao lại…?
- Phương, anh xin lỗi, anh hoàn toàn không biết chuyện này, anh … khi lấy em anh đã thề là chỉ yêu mình em thôi! – Ông quỳ xuống bên vợ.
- Vậy còn người đang ở đây, không phải là con trai anh hay sao?
- Nhưng tình yêu của anh thì chỉ có một.
- Anh lừa tôi … anh lừa tôi … sống với nhau bao nhiêu năm sao anh lại làm điều đó với tôi?...
- Anh xin lỗi, cho dù như thế nhưng anh chỉ có em là vợ mà thôi!
- Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe…
- Father! – David lên tiếng vẻ lo lắng.
- I am so sorry, David. Your presence makes us confused. (Ta rất xin lỗi con, David. Sự có mặt của con khiến chúng ta bối rối.)
- Father, mother can we speak English? David doesn’t understand what we said. (Bố, mẹ chúng ta có thể nói tiếng Anh không? Anh David không hiểu chúng ta nói gì mà.)
- I don’t think it good now, Tuấn Anh!(Bố không nghĩ điều đó là tốt vào lúc này đâu, Tuấn Anh!) – Ông Triển buồn rầu nói.
- It is alright, David is a member of our family! He is father’s son, he is my elderbrother. (Được chứ ạ, David là người một nhà với chúng ta! Anh ấy là con của bố, là anh trai của con mà.)
- It can't be e easyly like that! He is not my son. (Không dễ dàng như thế đâu con. Anh ta không phải là con của mẹ) – Cô Phương chua xót lên tiếng.
- No, it’s not! Mother, I am not the son that you bore but you always call me your son, right? David is same, too. (Không, điều đó không đúng đâu! Mẹ à, con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ vẫn gọi con là con trai. David cũng thế.)
- It can’t be, he has another mother, his private mother, Tuấn Anh, I can’t. (Không thể như thế được đâu con, anh ta có mẹ của riêng mình, Tuấn Anh mẹ không thể đâu con à!)
- You can, mother, you can, because you very kind and now you’ve just shocked. We are a family - a family means everybody can be loved and forgiven and they always take care of each other. Can you forgive father? Can you give him a chance to apologise? (Mẹ có thể mà, bỏi vì mẹ rất tốt, bây giờ mẹ chỉ bị shock thôi. Mẹ à, chúng ta là một gia đình - một gia đình nghĩa là mọi người đều có thể được tha thứ, được yêu thương và luôn chăm sóc cho nhau. Mẹ có thể tha thứ cho bố không? Mẹ có thể cho bố cơ hội để chuộc lỗi không?)
- So, what’s about David? (Vậy còn David thì sao?)
- He is your son too, up till now! Even if he is not your son, you can call him your son like me. (Anh ấy cũng sẽ là con của mẹ kể từ bây giờ, thậm chí nếu anh ấy không phải là con trai của mẹ, mẹ có thể gọi anh ấy là con giống như mẹ gọi con vậy.) – Tuấn Anh trả lời thản nhiên.
Sau đó, cậu nắm lấy bàn tay của mẹ, nhìn thẳng vào mắt bà và nói:
- David’s mother needs you now. You love father and she loves him, too. I think, she wants you to take care of her son and the family she will leave behind. Don’t leave them alone when they need you more than anyone in the world! (Mẹ anh David cần mẹ. Mẹ yêu bố và cô ấy cũng vậy, cô ấy cần người chăm sóc cho con trai cô ấy và cả gia đình. Đừng rời bỏ họ khi họ cần mẹ hơn bất cứ ai.)
Cô Phương rơi nước mắt trước những lời nói của con trai, nghẹn ngào không nói lên lời cô ôm cậu vào lòng, rồi cô lau nước mắt nói với chồng:
- Em nghĩ là em không thể chấp nhận điều nay, nó nahr hưởng tới lòng tụ tôn của một người phụ nữ như em, nhưng điều này thì chỉ nên để chúng ta biết thôi, David tốt nhất không nên hiểu.
- Anh xin lỗi và đã làm em tổn thương như vậy, anh không phải một người chồng tốt!
- Không sao đâu anh, con người không ai hoàn hảo, anh có thể phạm sai lầm nhưng chúng ta là một gia đình như con đã nói, chúng ta cần tha thứ cho nhau.
Đối với gia đình Tuấn Anh, đêm đó thật dài với bao nhiêu cậu chuyện và bao nhiêu dự định, Minh đột ngột hỏi Tuấn Anh:
- Sao em lại có những suy nghĩ về gia đình như vậy? Chưa khi nào anh thấy em nói nhiều như vậy.Anh thấy em thuyết phục mẹ em giỏi thật đấy!
- Không đâu ạ! Vì bản thân mẹ em cũng không phải là không chấp nhận chuyện này.
- Tại sao em nghĩ thế?
- Em không nghĩ, em chỉ tin như vậy thôi!
- Vì sao?
- Vì mẹ em đã gọi tên anh David, thế nên em rất tin là mẹ không giận bố.
- Em giỏi thật đấy!
- Bây giờ chỉ có một việc là sức khỏe của mẹ anh David không tốt, em hi vọng mọi người sẽ tới để chăm sóc cho cô ấy trước khi quá trễ.
- Chuyện này ông nội mà biết chắc là không sống nổi luôn ấy chứ, tốt nhất em khuyên bố mẹ em cứ lẳng lặng mà đi nếu để ông biết thì cả bố mẹ, anh trai em cũng không được yên ổn.
- Anh Minh này, bây giờ em đã có anh trai rồi đấy!
- Có anh trai thì sao? Anh vẫn sẽ là anh trai em! Anh đã quyết định như thế rồi!
- Vậy là anh sẽ là em của anh David sao?
- Không, anh chỉ là anh trai của em thôi! Vậy em sẽ như thế nào?
- Em muốn ở lại Việt Nam, dẫu sao thì em cũng thi xong, có vài dự định muốn thực hiện.
- Có gì thế?
- Em muốn được chơi đàn thoải mái- Cậu nhún vai.
Minh không ngờ dự định đó của Tuấn Anh lại theo cậu suốt thời gian sau đó. Việc chú Triển có con riêng cuối cũng cũng tới tai ông Đại, ông đã rất tức giận. Người duy nhất chịu trận chính là Tuấn Anh, mặc dù cậu đỗ thủ khoa Học viện Ngoại giao nhưng điều đó chẳng là gì với ông ngoại còn bố mẹ cậu sau khi cô Samatha qua đời cũng nhập tịch Thụy Sỹ và ở đó cùng gia đình David để tránh sự hằn học từ phía họ hàng, họ yêu cầu Tuấn Anh đi theo nhưng thằng bé không chịu chỉ muốn ở lại Việt Nam và tự làm việc. Tuấn Anh cũng không chịu nhận bất cứ khoản thừa kế nào của bố mẹ, cậu nói họ đã cho cậu một cái tên, cho cậu một gia đình như vậy là quá đủ. Cuối cùng, ông Triển giao toàn bộ tài sản cho Minh, yêu cầu cậu mua cho Tuấn Anh một căn hộ để cậu sống ở đó và trông nom con trai mình. Ông đồng ý cho Tuấn Anh ở lại Việt Nam với điều kiện cậu phải sống dưới sự quản lý của Minh nếu cậu không chấp nhận thì sẽ đưa cậu sang Thụy Sỹ, Tuấn Anh chấp nhận điều kiện đó. Cậu ở nhà của Minh nhưng lại không biết đó là căn hộ mà bố mẹ mua cho, cậu luôn một mực đòi được trả tiền mua lại căn hộ đó, Minh đã mượn cớ đó để ép cậu nhóc phải lấy vợ thì mới nhận tiền mà em anh trả.
…
Đứng một mình trong phòng làm việc và nhìn ngắm thành phố nhộn nhịp phía dưới, anh tò mò không biết sau này Tuấn Anh sẽ trở thành một người như thế nào trong dòng người đông đúc đó khi cậu luôn luôn sống một cách bất cần như vậy, không quan tâm tới sự biển đổi của xã hội, bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục đi học và thành đạt. Anh tự nói với chính mình:
- Thằng bé đó thật sự là người tốt cơ mà!
Loan nhắn tin cho anh: “Anh à, bố mẹ giục tụi mình cưới đấy!”. Kèm theo một gương mặt mếu và một nụ hôn anh nhắn lại cho cô: “Anh sẽ suy nghĩ về việc đó nhé, em cứ nói với hai bác như vậy”
- Hừm, Tuấn Anh còn chưa đâu vào đâu thế này làm sao mà mình nghĩ tới chuyện kết hôn được!